Hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi.
Trần Tri Nhượng mặc bộ đồ ở nhà thoải mái, chất liệu mềm mại làm dịu đi phần nào vẻ lạnh lùng thường thấy ở anh.
Anh đặt món ăn cuối cùng lên bàn rồi kéo ghế ngồi xuống. Ngồi đối diện anh là Thư Ngâm.
Trên mặt anh nở một nụ cười nhẹ, nhưng cảm xúc lại không chạm đến đáy mắt, xen vào câu chuyện giữa hai cô bạn thân: "Sao tự nhiên lại nhắc đến Thương Tòng Châu vậy?"
Thẩm Dĩ Tinh ríu rít kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Chẳng bao lâu sau, cô ấy hỏi thẳng vấn đề chính: "Cậu liên lạc với Thương Tòng Châu từ bao giờ vậy? Tớ nhớ hai người trước đây chẳng thân thiết gì mà, chẳng lẽ sau lưng tớ có gì mờ ám à?"
Thư Ngâm cau mày: "'Mờ ám' ở đây là sao? Từ đó thường chỉ mối quan hệ nam nữ không đứng đắn thôi."
Thẩm Dĩ Tinh bừng tỉnh: "À thì ra 'mờ ám' với 'lén lút' là cùng ý đấy hả?"
Cô ấy chẳng hề xấu hổ: "Cậu cũng biết điểm Văn của tớ thấp lè tè mà, nghĩ được từ đó đã là giỏi lắm rồi."
Thư Ngâm bất lực: "Tớ và anh ấy chỉ mới gặp nhau gần đây thôi. Anh ấy là cháu của trưởng khoa tớ. Hôm đó là sinh nhật của giáo sư Giang, tình cờ anh ấy cũng có mặt."
"Cháu ruột à?"
"Ừ. Cô ruột của Thương Tòng Châu là vợ của giáo sư Giang."
"Ồ, ra là có mối quan hệ đó nữa cơ à?" Thẩm Dĩ Tinh quay sang hỏi Trần Tri Nhượng: "Anh, anh biết chuyện này không?"
"Cô ruột của Thương Tòng Châu à?" Trần Tri Nhượng lạnh nhạt gắp một miếng sườn chua ngọt bỏ vào bát của em gái: "Anh đâu rảnh đâu mà đi tìm hiểu mối quan hệ gia đình người ta. Còn chẳng rõ chú dượng mình làm nghề gì."
Câu này lập tức bị Thẩm Dĩ Tinh phản bác: "Anh đúng là lạnh lùng hết chỗ nói. Chú dượng của mình lúc trước làm bất động sản, sau đó đổi nghề mở tiệm net. Nhưng rồi ba năm dịch bệnh ai cũng ở nhà, không ai đến tiệm net nữa, thế là phá sản. Tiệm đóng cửa, bây giờ chú dượng ở nhà làm ông ngoại toàn thời gian, trông con cho em họ mình."
"..."
"..."
Đúng là chuỗi công việc rối rắm thật.
Thư Ngâm thắc mắc: "Sao cậu nhớ kỹ thế?"
Chưa đợi Thẩm Dĩ Tinh trả lời, Trần Tri Nhượng đã lạnh nhạt nói: "Vì quá rảnh."
Thẩm Dĩ Tinh định cãi lại, nhưng mới hít một hơi đã lập tức xìu xuống.
Cô ấy không cam lòng thừa nhận: "...Do chán quá nên thích nghe mẹ và dì tám chuyện linh tinh." Rồi nghiến răng nói tiếp: "Ai bảo con bé em họ mới tốt nghiệp đại học đã sinh con, mẹ cứ mang nó ra so sánh với tớ, suốt ngày giục cưới với sinh con. Mẹ ghen tị c.h.ế.t đi được vì dì và chú chẳng phải làm gì, được ôm cháu đi chơi suốt."
" Đúng là phiền thật, sao nhiều người còn trẻ mà đã nghĩ quẩn, kết hôn rồi sinh con sớm chi cho khổ." Thẩm Dĩ Tinh tức tối, liếc mắt nhìn hai người còn lại ở bàn ăn.
Mấy chuyện kiểu này, một ngày Thẩm Dĩ Tinh có thể lải nhải tám trăm lần.
Tóm lại là: quá rảnh.
Trần Tri Nhượng cúi đầu ăn cơm, chẳng muốn dính dáng gì đến chủ đề này.
Thư Ngâm suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Mỗi người có mong muốn khác nhau mà. Có người muốn xây dựng sự nghiệp, có người lại ao ước cuộc sống chăm sóc chồng con."
Thẩm Dĩ Tinh hỏi tiếp: "Thế còn cậu? Cậu thuộc kiểu nào?"
Thư Ngâm không hề do dự: "Tớ không phải kiểu nào cả, cậu cũng biết đấy, tớ chẳng có tham vọng gì."
" Đúng rồi, nếu cậu có tham vọng thì chắc đã chẳng quay về nước rồi, cứ ở lại Liên Hợp Quốc mà làm, lúc đó muốn gặp cậu còn khó hơn lên trời."
Thư Ngâm bật cười: "Làm gì mà nghiêm trọng vậy?"
Cô chậm rãi nói, giọng nhẹ nhàng: "Tùy duyên thôi. Gặp được người muốn kết hôn thì kết hôn, không gặp được thì thôi."
Có một câu hỏi đã khiến Thẩm Dĩ Tinh băn khoăn suốt bao năm.
Cuối cùng cô ấy vẫn không nhịn được mà hỏi: "Vậy rốt cuộc cậu thích kiểu con trai như thế nào?"
Bàn tay cầm đũa của Thư Ngâm siết lại, rồi lại buông lỏng, sau đó lại siết chặt.
Trước mắt, trong đầu cô...
Hiện lên một cái tên, một khuôn mặt.
Ngay sau đó, cô lại tự phủ định —— Mình đã sớm không còn thích anh ấy nữa rồi.
Thư Ngâm im lặng một lúc, cuối cùng vẫn nói dối: "Tớ cũng không biết nữa."
Thẩm Dĩ Tinh thở dài, rồi lại quay sang quấy rầy Trần Tri Nhượng với cùng câu hỏi: "Anh, anh thích kiểu con gái như thế nào?"
Cô ấy tưởng anh trai mình sẽ trả lời qua loa giống Thư Ngâm, dù gì thì người chưa từng yêu cũng khó mà nói rõ được gu của mình.
Không ngờ, Trần Tri Nhượng chẳng cần suy nghĩ đã thốt ra ngay bốn từ: "Xinh đẹp, trầm tĩnh, học giỏi, tóc dài."
"..."
"..."
Không khí lặng đi trong thoáng chốc. Thư Ngâm và Thẩm Dĩ Tinh nhìn nhau.
Trong ánh mắt cả hai đều hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Trong lúc hai cô bạn tiếp tục trò chuyện, Trần Tri Nhượng chỉ chăm chú ăn cơm.
Lúc nhận ra thì anh ấy đã ăn xong, đặt bát đũa xuống bàn, để lại một câu: "Anh ăn xong rồi, đi làm việc đây. Hai đứa ăn xong đừng rửa bát, đợi anh xong việc sẽ rửa."
Nói xong liền rời đi.
Không thèm quan tâm đến vẻ khinh bỉ lồ lộ của Thẩm Dĩ Tinh. Anh ấy đi về phía thư phòng.
Sau lưng vẫn văng vẳng tiếng cô em gái càm ràm: "Biết ngay là phải xinh đẹp rồi, đúng là nông cạn! Nông cạn hết mức! Sao không nói luôn là n.g.ự.c nở eo thon đi?"
"Tóc dài nữa cơ đấy? Anh ấy còn có cả sở thích với tóc dài nữa à?"
"Bao nhiêu tuổi rồi mà còn quan tâm thành tích học tập? Thư Ngâm, cậu nói xem có khi nào anh tớ thích mấy em nữ sinh cấp ba không?"
Thư Ngâm: "Chắc là không đâu... Học sinh cấp ba thì cách anh ấy mười tuổi rồi."
Thẩm Dĩ Tinh rầu rĩ: " Nhưng mà nhìn anh tớ với sinh viên đại học cũng chẳng khác gì nhau, anh ấy mà ra ngoài giả vờ là sinh viên chắc ai cũng tin. Có khi nào anh trai tớ đóng vai sinh viên đại học, đi lừa tình mấy em cấp ba không?"
"..."
"Cậu nghĩ nhiều quá rồi." Thư Ngâm đáp hờ hững: "Biết đâu là kiểu người hồi đi học anh ấy từng thích?"
Thẩm Dĩ Tinh bừng tỉnh: "Ờ ha, cũng có lý."
Càng nghĩ càng thấy Thư Ngâm nói đúng, cô ấy liền lục lại trong đầu những gương mặt có thể phù hợp, cuối cùng đập tay, kinh ngạc kêu lên: "Trời đất, chẳng lẽ là Ông Thanh Loan?!"
Một cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Nhắc đến Ông Thanh Loan, Thư Ngâm lại nhớ tới ngày Thương Tòng Châu thi đại học, cô ấy đứng sau lưng anh, lặng lẽ nhìn anh bước vào phòng thi.
Cô nói: "Chắc không phải đâu." Thẩm Dĩ Tinh ngờ vực.
Thư Ngâm giải thích: "Chị ấy không phải kiểu trầm tĩnh." Thẩm Dĩ Tinh càng thêm thắc mắc: "Vậy là ai mới được chứ?"