Đêm hôm đó, Thẩm Dĩ Tinh cứ trằn trọc với câu hỏi đó mãi không thôi.
Còn Thư Ngâm thì bận rộn chuẩn bị cho công việc phiên dịch cho Thương Tòng Châu.
Rạng sáng hôm sau, lúc 4:30, Thư Ngâm vừa dịch xong bản hợp đồng, đang chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại bỗng vang lên tiếng "đinh" khẽ.
Không ngờ Thẩm Dĩ Tinh vẫn chưa ngủ: [Tớ nghĩ đi nghĩ lại, thấy ngoài cậu ra thì không ai phù hợp với mấy tiêu chí đó cả.]
Thư Ngâm ngáp một cái, đầu óc mơ màng, nhắn lại: [Tớ không xinh.]
Thẩm Dĩ Tinh: [Trong mắt tớ cậu xinh nhất.] Thư Ngâm: [Tớ buồn ngủ quá, ngủ đây.]
Thẩm Dĩ Tinh: [Được thôi. Nhưng mà đúng là hồi cấp ba cậu không xinh bằng bây giờ.]
[ Nhưng ngoài khoản "xinh đẹp" ra thì những tiêu chí còn lại cậu đều khớp hết.]
Thư Ngâm lười đáp lại mấy câu nói vớ vẩn đó: [Ngủ đi.]
Gửi tin nhắn xong, cô tắt màn hình điện thoại, bật chế độ im lặng rồi lên giường đi ngủ.
Khi tỉnh dậy, cô bắt đầu đọc lại toàn bộ tài liệu phiên dịch, học thuộc những thuật ngữ chuyên ngành xa lạ.
Mấy ngày liên tiếp đều như vậy.
Công việc phiên dịch diễn ra vào thứ Sáu.
Tối thứ Năm, Thư Ngâm cứ băn khoăn không biết có nên nhắn tin hỏi Thương Tòng Châu về thời gian và địa điểm làm việc hay không.
Cô không biết nên mở đầu thế nào cho tự nhiên mà vẫn giữ được khoảng cách, vì giữa họ không phải là quan hệ khách hàng – đối tác thông thường. Mà lại là lần đầu tiên cô cộng tác với một người đàn ông.
Từ đại học đến giờ, tất cả đối tác của Thư Ngâm đều là nữ giới. Khi còn học năm tư, cô từng làm trợ lý kiêm phiên dịch cho một nữ giám đốc nước ngoài lớn hơn mình gần hai mươi tuổi, cô gọi bà là "Tổng giám đốc Ôn". Những đối tác khác thường bằng xấp xỉ tuổi nhau, cô thường gọi họ bằng nickname, hoặc thân mật hơn thì gọi "bé yêu", bắt đầu câu chuyện một cách thoải mái như thế.
Nhưng Thương Tòng Châu thì không được. Tên WeChat của anh là một ký hiệu toán học.
Trong toán học, ký hiệu này mang nghĩa "vô cùng". Chẳng lẽ cô lại nhắn: [Vô cùng, có đang online không?] Càng không thể: [Bé yêu, có đang ở đó không?]
Khó chịu thật sự.
Cứ như một cô gái trăng hoa dụ dỗ trai ngoan vậy.
Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh đó thôi cũng khiến Thư Ngâm cảm thấy ngộp thở, hít thở không thông.
Cô lướt lướt điện thoại vô thức, ánh mắt đờ đẫn, vừa nghĩ ngợi vừa ngẩn người.
Ngay lúc còn đang lưỡng lự, trong căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên một giọng nói trầm khàn, giàu từ tính.
Âm thanh ấy phát ra... từ chiếc điện thoại đang nằm trong tay cô. Trên màn hình hiện lên giao diện cuộc gọi video.
"..."
"..."
Lý trí của Thư Ngâm chưa kịp trở lại, cơ thể đã phản xạ theo bản năng giơ điện thoại lên, ánh mắt đối diện với ánh mắt của Thương Tòng Châu ở đầu bên kia.
Khoảnh khắc ngượng ngùng chuyển thành im lặng, kéo dài khoảng năm giây.
Thư Ngâm cất tiếng: "Chào anh."
Thương Tòng Châu cầm điện thoại hơi xa một chút, xung quanh anh ánh sáng mờ mờ, có luồng sáng vàng dịu chiếu xuống giữa lông mày.
Có vẻ như anh đang ở trong xe.
Cổ họng anh khẽ chuyển động, giọng nói trầm thấp mang theo tiếng cười: "Sao tự nhiên lại gọi video cho anh vậy?"
Thư Ngâm cố gắng giữ nụ cười: "Hóa ra là em gọi cho anh à?" Cô muốn phát điên.
Thậm chí muốn c.h.ặ.t t.a.y mình đi cho rồi. Thương Tòng Châu hỏi: "Ừm, có chuyện gì vậy?"
Đúng lúc đó, cửa xe bật mở, ánh đèn đường từ ngoài hắt vào, sáng rực cả khoang xe. Ngay sau đó, cửa xe bị đóng lại.
Một tiếng "Rầm" khá lớn.
Người mới vào xe hình như phát hiện ra điều gì, mỉm cười trêu chọc: "Thương Tòng Châu, đang gọi video với bạn gái đấy à?"
Người đó thò đầu lại gần. Không kịp phòng bị.
Người xuất hiện trên màn hình đã đổi thành một người khác. Là một người phụ nữ.
Dáng vẻ đoan trang, thanh lịch. Gương mặt mang theo nụ cười hiền từ.
Thương Tòng Châu bất lực: "Mẹ, mẹ làm gì vậy?"
"Không làm gì cả, mẹ chỉ muốn nhìn thử xem," Bà Hoa Ánh Dung vẫn cầm điện thoại của Thương Tòng Châu, chiếm trọn màn hình, mỉm cười chào Thư Ngâm: "Chào cháu."
"...Cháu chào cô ạ." Thư Ngâm hơi cứng mặt, khó giữ nổi biểu cảm tự nhiên.
Thương Tòng Châu ngồi ở ghế lái, thấy cô ngượng ngùng như vậy thì khẽ bật cười: "Mẹ, trả điện thoại lại cho con."
Bà Hoa Ánh Dung tuy hơi luyến tiếc nhưng cũng đành buông tay.
Khuôn mặt bà biến mất khỏi màn hình, nhưng giọng nói thì vẫn còn vang vọng: "Bạn gái à?" Giọng trêu đùa rõ rệt.
Thư Ngâm ngồi yên, không biết phải làm gì, ánh mắt vẫn dán chặt vào Thương Tòng Châu.
Anh mỉm cười, dịu dàng nhưng không trả lời bà, chỉ hỏi Thư Ngâm: "Mẹ anh hơi nhiệt tình, có phải làm em sợ rồi không?"
Thư Ngâm vội vàng phủ nhận: "Không có đâu..."
Bà Hoa Ánh Dung cũng phụ họa: "Mẹ dịu dàng thế này, sao mà dọa ai được."
Thư Ngâm bật cười.
Bà Hoa lại đưa tay ra định lấy lại điện thoại: "Con cứ lái xe đi, để mẹ nói chuyện với cô bé vài câu."
Vừa giơ tay ra đã bị Thương Tòng Châu ngăn lại.
Anh quay sang nói với Thư Ngâm: "Anh phải đưa mẹ về trước, có gì nói sau nhé."
Dứt lời, mặc kệ mẹ mình ra sức nài nỉ, cũng chẳng để Thư Ngâm kịp phản ứng, anh cúp máy.
Thư Ngâm vẫn còn ngơ ngác. Ở đầu bên kia.
Trong xe.
Bà Hoa Ánh Dung khoanh tay trước ngực, khóe mắt hơi nhướng lên, vẻ mặt không vui chút nào.
Thương Tòng Châu vẫn chăm chú lái xe, không nhìn bà, cũng không nói lời nào.
Chưa tới hai phút sau, bà Hoa nhịn không nổi nữa: "Nói thật cho mẹ biết đi, cô gái gọi video lúc nãy là ai? Lần đầu tiên mẹ thấy con gọi video với con gái đó. Trước kia mẹ gọi video cho con, con toàn chuyển thành cuộc gọi thường! Thương Tòng Châu, con cũng giống y như ba con, có vợ rồi là quên mẹ liền hả?"
Bàn tay Thương Tòng Châu khẽ gõ ngón trỏ lên vô lăng.
Góc nghiêng khuôn mặt anh lạnh lùng, bình thản. Anh đáp chậm rãi: "Ngày mai con có cuộc họp với đối tác Pháp, cô ấy là phiên dịch viên con mời đến."
Nghe đến đó, bà Hoa như biến sắc. Nụ cười trên mặt lập tức tan biến.
Nhưng bà chưa chịu bỏ cuộc: "Giữa đêm khuya, con gọi video với phiên dịch viên? Ngay cả với mẹ con còn chẳng gọi video, vậy mà với cô gái kia thì lại..."
Thương Tòng Châu nói: "Cô ấy là đàn em thời cấp ba của con."
Bà Hoa truy hỏi: "Đàn em cấp ba thì được gọi video à? Vậy mẹ cũng muốn làm đàn em cấp ba của con!"
Thương Tòng Châu phì cười: "Mẹ?!"
Ánh mắt bà Hoa sắc như dao, như đang thẩm vấn tội phạm: "Nói thật đi."
Xe dừng lại đúng lúc đèn đỏ.
Ánh đèn tín hiệu đỏ chiếu qua cửa kính, phủ một lớp ánh sáng kỳ bí lên khuôn mặt của Thương Tòng Châu.
Anh nghiêng đầu nhìn sang mẹ, hàng mi cụp xuống. Đôi mắt đào hoa vốn rực rỡ giờ thu lại hết vẻ dịu dàng và phong lưu, khiến gương mặt anh trở nên chân thành một cách lạ kỳ.
"Cô ấy là đối tượng xem mắt cậu giới thiệu." Thương Tòng Châu điềm đạm nói: "Cô ấy có nhiều thân phận lắm, mẹ thích gọi cô ấy là gì?"
Bà Hoa chẳng cần suy nghĩ: "Đối tượng xem mắt!"
Rồi bà bổ sung thêm một câu: "Là đối tượng có khả năng phát triển lâu dài!"