TÌNH YÊU KHÔNG KHOẢNG CÁCH

Chương 55

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Cuộc họp đàm phán thương mại kéo dài gần hai tiếng đồng hồ. Không khí căng thẳng, nghiêm túc đến ngột ngạt.

Suốt buổi họp, Thư Ngâm phải giữ cho đầu óc luôn trong trạng thái tập trung cao độ. May mà cô đã chuẩn bị kỹ càng từ trước nên quá trình phiên dịch diễn ra suôn sẻ, không gặp trở ngại nào. Cô đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình.

Sau khi cuộc họp kết thúc, trợ lý của Dung Ngật tiễn Thư Ngâm xuống thang máy. "À đúng rồi, cô Thư, phiền cô cho tôi số tài khoản ngân hàng," Trợ lý vừa nói vừa đưa giấy bút cho cô: " Tôi sẽ gửi thông tin cho bộ phận tài chính. Dự kiến đầu tháng sau họ sẽ chuyển khoản tiền phiên dịch cho cô."

Thư Ngâm hơi khựng lại: "Thương Tòng Châu đã chuyển tiền thù lao cho tôi rồi."

Trợ lý ngạc nhiên: "Tổng giám đốc Thương ạ?" Thư Ngâm gật đầu: "Vâng."

Trợ lý thoáng sững người nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, giữ thái độ chuyên nghiệp, anh ta vẫn nhẹ nhàng nói: "Trước giờ tiền phiên dịch đều do bộ phận tài chính công ty chi trả. Mong cô Thư vẫn cung cấp số tài khoản để tôi hoàn tất thủ tục với cấp trên."

Ngập ngừng một chút, anh ta nói thêm: "Cũng để tôi có cái mà báo cáo lại."

" Nhưng mà..." "Đinh—"

Tiếng chuông báo hiệu thang máy dừng lại. Có người bước vào.

Trợ lý lập tức cúi đầu chào: "Chào Tổng giám đốc Thương."

Không khí đột ngột lặng xuống. Thương Tòng Châu bước vào.

Trợ lý vốn đang đứng cạnh Thư Ngâm, thấy vậy liền khéo léo lùi lại hai bước, giữ khoảng cách thích hợp.

Cửa thang máy khép lại. Trong không gian kín, mùi hương gỗ thanh lạnh quen thuộc nhẹ nhàng lan tỏa, hòa quyện cùng không khí khô mát, chậm rãi thấm vào cổ họng và khoang mũi Thư Ngâm.

Thương Tòng Châu đứng bên cạnh cô. "Xong rồi à?"

Thư Ngâm ngẩng lên nhìn anh, khẽ "ừ" một tiếng, nói: "Không phải anh đã chuyển tiền thù lao cho em rồi sao? Trợ lý Chu nói vẫn cần số tài khoản của em để chuyển thêm lần nữa."

Nghe vậy, trợ lý Chu lập tức cúi đầu: "Tổng giám đốc Thương, tôi chỉ làm đúng quy trình thôi ạ."

Thương Tòng Châu và cô nhìn nhau.

Hôm nay cô có trang điểm, khiến đôi môi đỏ mọng và bóng nhẹ, môi dưới đầy đặn như lớp thạch trái cây.

Anh liếc mắt nhìn trợ lý phía sau, khẽ cong môi: "Tiền anh chuyển cho em là tiền đặt cọc. Còn khoản mà trợ lý Chu nói công ty sẽ chuyển vào tài khoản của em là phần còn lại."

Vài lời ngắn gọn, anh đã khéo léo phủi sạch trách nhiệm với khoản tiền kia.

Thực ra, theo đúng quy trình thì đúng là có đặt cọc và thanh toán đợt sau.

Cách nói của anh không có gì sai cả.

Nhưng điều khiến Thư Ngâm thắc mắc là: " Nhưng số tiền anh chuyển cho em đã đủ toàn bộ rồi mà."

Cô vốn không thích chiếm lợi từ người khác, lại sợ làm khó trợ lý Chu nên nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết.

Cô nhận lấy giấy bút từ tay trợ lý Chu, viết số tài khoản ngân hàng của mình.

"Trợ lý Chu, anh cứ chuyển phần còn lại vào tài khoản này."

Sau đó cô lấy điện thoại, mở khung trò chuyện với Thương Tòng Châu, chuyển lại cho anh năm ngàn tệ anh đã gửi trước đó.

"Chúng ta đã nói rõ từ đầu là em giúp anh một tay thôi, thật ra anh không cần trả em tiền cũng được."

Đôi môi cô vẫn nằm trong tầm mắt anh.

Màu hồng nhạt, đường viền môi mềm mại, đôi môi cũng như vậy, thế nhưng lời nói thốt ra lại rõ ràng, rạch ròi. Cô không muốn nhận tiền của anh, dù chỉ là một đồng.

Cứ như thể cô đang mắc nợ anh điều gì đó, bây giờ trả lại là coi như xong. Mọi chuyện thanh toán sòng phẳng.

Nếu nhận tiền anh chuyển cho cô thì giữa họ sẽ trở nên không rõ ràng nữa.

Thang máy dừng ở tầng một.

Thương Tòng Châu bước ra trước, rồi mới đến Thư Ngâm.

Trợ lý Chu biết ý, im lặng đóng cửa thang máy lại, không đi theo hai người họ.

Đã đến giờ nghỉ trưa. Trong sảnh có không ít shipper mặc áo đồng phục vàng và xanh đang chờ giao đồ ăn. Mùi thơm của cơm hộp tỏa ra khắp nơi.

"Tiền đó anh sẽ không nhận lại đâu," Thương Tòng Châu cười nhạt: "Nếu em thật sự thấy ngại thì mời anh một bữa nhé?"

Sau này Thư Ngâm cũng dần nhận ra có điều gì đó không bình thường.

Ban đầu chỉ là chuyện chi phí giặt khô, thế nào mà lại biến thành chuyện cô giúp anh phiên dịch, rồi cuối cùng thành cô phải mời anh ăn cơm. Chuyện đơn giản bị kéo vòng vòng thành phức tạp.

Nhưng lúc ấy, cô lại đang đối diện ánh mắt của Thương Tòng Châu.

Đôi mắt đào hoa ấy có sức mê hoặc rất lớn, khiến nhịp tim cô trở nên rối loạn. Cô chậm rãi gật đầu. Sau cả buổi sáng nói chuyện liên tục, cổ họng cô đã khô rát, giọng cũng khàn đi: "Được."

"Em muốn ăn gì?" Anh hỏi: "Bình thường em với Thẩm Dĩ Tinh hay ăn gì?"

Khi hai người chưa thực sự thân thiết, nếu nhắc đến người quen chung thì câu chuyện sẽ trở nên dễ nói hơn, nhẹ nhàng hơn.

Thương Tòng Châu hiểu rất rõ quy luật trong giao tiếp.

Quả nhiên, vừa nhắc đến Thẩm Dĩ Tinh, khóe mắt Thư Ngâm liền cong lên: "Bình thường bọn em ăn ở nhà là chính, nếu ra ngoài thì... tìm đại một quán nào đó."

"Ăn ở nhà à?" – Thương Tòng Châu và Thư Ngâm bước vào thang máy, đi xuống tầng hầm B2 để lấy xe.

"Nhà có người giúp việc nấu ăn hay hai người tự nấu?" "Em thích tự vào bếp hơn." Thư Ngâm đáp.

"Trùng hợp ghê." " "

"Anh nói gì cơ?"

Cô theo phản xạ ngẩng đầu nhìn anh.

Điều đầu tiên đập vào mắt là yết hầu ở cổ anh.

Ánh sáng mờ mờ nơi tầng hầm khiến làn da trắng của anh càng thêm nổi bật, tạo nên một sự tương phản mạnh mẽ. Đặc biệt là phần yết hầu nhô lên, theo nhịp nuốt mà chuyển động— vừa sạch sẽ, vừa mang thứ hấp dẫn đặc trưng của đàn ông.

Thương Tòng Châu nghiêng đầu liếc cô một cái. Trong bóng tối, đôi mắt anh sâu thẳm như vực tối không đáy.

Hàng mi anh khẽ rũ xuống, khóe môi mang theo ý cười: "Anh cũng thích nấu ăn. Sau này có dịp sẽ mời em đến nhà chơi."

Thư Ngâm nghiêng mặt đi. Sau này.

Đến nhà anh.

Hàng mi cô khẽ run.

Thương Tòng Châu sải bước, đi đến trước một chiếc xe màu đen mở cửa ghế phụ cho cô.

Đáng lý ra cô nên nói lời cảm ơn vì hành động lịch sự đó. Nhưng không biết là vì cô đang phân tâm hay vì lý do gì khác... tóm lại, cô không nói gì cả.

Sau khi lên xe, Thương Tòng Châu hỏi: "Vì em không có món nào đặc biệt yêu thích, vậy để anh chọn một nhà hàng mà anh thích nhé?"

Cô mời anh ăn cơm, dĩ nhiên phải là nơi anh muốn. Thư Ngâm đáp: "Được."

"Em có kiêng món gì không?" "Không, em ăn được hết."

"Có món nào em đặc biệt thích không?"

"Sườn chua ngọt—" Cô bỗng khựng lại, nói thêm: " Nhưng anh cứ gọi món anh muốn, không cần hỏi em đâu."

"Sườn chua ngọt à?" Thương Tòng Châu bật cười: "Vừa hay nhà hàng anh định đưa em tới làm món đó khá ngon. Đến lúc đó em nếm thử xem sao."

"...Vâng." Thư Ngâm đáp khẽ.

TÌNH YÊU KHÔNG KHOẢNG CÁCH

Chương 55