Xe dừng lại ở đầu một con hẻm nhỏ trong khu vực vành đai hai.
Hẻm không rộng, bên phía tây là khu dân cư cũ, ven đường có lác đác mấy chiếc xe đạp, xe ba gác, xe điện. Mùi vị phố xá bình dân đậm đặc. Phía đông lại là cảnh tượng khác hẳn—một khu thương mại cải tạo từ nhà tứ hợp, tường xám, cửa đỏ, bố cục hài hòa.
Nhà hàng nằm sâu trong ngõ, rẽ ngang rẽ dọc mấy lượt mới đến nơi.
Thư Ngâm cứ nghĩ, với thân phận như anh, hẳn sẽ chọn chỗ có giá tầm hai, ba nghìn tệ mỗi người. Nhưng khi mở thực đơn ra, món đắt nhất cũng chỉ hơn trăm tệ.
Thương Tòng Châu ngồi đối diện cô.
Trong lúc chờ món ăn được mang lên, anh thản nhiên cầm lấy bộ dụng cụ ăn trước mặt cô, dùng nước nóng tráng qua.
Thư Ngâm hơi sững người, nói: "...Cảm ơn anh."
"Hửm?" Anh hơi nâng mi mắt, khóe môi nhếch lên như cười như không: "Từng có ai nói với em chưa?"
"Nói gì cơ?"
"Em rất lễ phép."
Thư Ngâm im lặng vài giây, rồi hỏi lại: "Lễ phép... chẳng phải là tốt sao?"
Bộ bát đũa đã được anh tráng xong.
Thương Tòng Châu đặt lại bộ bát đũa xuống trước mặt cô, giọng trầm nhưng nhẹ: "Nghe khách sáo quá... rõ ràng chúng ta là bạn. Chẳng lẽ em với Thẩm Dĩ Tinh cũng thường xuyên nói 'cảm ơn' nhau như thế?"
Giống như đang sưởi một tảng đá mãi mà vẫn không ấm lên. Anh khẽ thở dài trong lòng.
Không ai có thể so với Thẩm Dĩ Tinh. Không ai có thể lay chuyển vị trí của Thẩm Dĩ Tinh trong lòng Thư Ngâm.
Cũng giống như...
Không ai có thể thay thế Thương Tòng Châu trong những ký ức năm xưa của cô.
Thư Ngâm khẽ cong môi, nở một nụ cười nhạt: "Vậy sau này em sẽ không nói 'cảm ơn' nữa."
Thương Tòng Châu chỉ cười nhẹ, không nói gì thêm. Chẳng mấy chốc, các món ăn được dọn lên đầy đủ.
Anh cố ý đặt đĩa sườn chua ngọt trước mặt cô: "Nếm thử xem."
Thư Ngâm gắp một miếng, chậm rãi thưởng thức rồi nói: "Ngon thật."
Thương Tòng Châu cười: "Ngon thì ăn nhiều vào."
Trong quán ăn tiếng người nói cười rôm rả. Dù là ngày làm việc, chỗ ngồi vẫn kín khách.
Hai người họ ngồi đối diện nhau lặng lẽ ăn cơm. Thỉnh thoảng chỉ trò chuyện vài câu quanh món ăn.
Những câu rất đơn giản: "Cái này ngon, em ăn thử đi." "Cái này cũng ngon đấy."
"Ừm, đúng là khá ổn."
Không có thêm nội dung gì đặc biệt hơn.
Ăn được một nửa, Thư Ngâm giả vờ lơ đãng nói: "Em đi vệ sinh một chút."
Sao Thương Tòng Châu lại không biết cô đi để thanh toán chứ? Nhưng anh rất giỏi giả vờ không hay biết: "Ừ, được."
Sau khi Thư Ngâm rời đi, Thương Tòng Châu khẽ nhướng mày, thở dài một tiếng. Đây là lần đầu tiên trong đời anh để một cô gái trả tiền. Cảm giác... cũng khá mới mẻ.
Anh rút điện thoại ra. Máy đang ở chế độ im lặng, có hơn chục tin nhắn chưa đọc và ba cuộc gọi nhỡ.
Lịch trình hôm nay của Thương Tòng Châu kín mít.
Buổi sáng có một cuộc họp, buổi trưa lại phải ăn với đại diện Ngân hàng Đầu tư châu Á – Thái Bình Dương. Việc anh xuống thang máy ban nãy vốn là để kịp tới buổi tiếp khách. Không ngờ trong thang máy lại gặp Thư Ngâm.
Cuộc gặp tình cờ đó khiến anh lập tức thay đổi quyết định.
Thương Tòng Châu biết rõ việc hủy hẹn vào phút chót là hành động cực kỳ bất lịch sự, đủ để làm hình ảnh chuyên nghiệp của anh sụp đổ.
Nhưng giữa bữa cơm với Thư Ngâm và một buổi xã giao, anh thấy chẳng có gì phải lăn tăn cả. Nếu là một câu hỏi trắc nghiệm, anh sẽ không bao giờ phân vân, luôn dễ dàng chọn ra đáp án.
— Chọn ăn cơm với Thư Ngâm.
Anh thì thong thả, còn trợ lý thì chắc đang phát điên.
Thương Tòng Châu nhàn nhã gửi cho trợ lý một tin nhắn, bảo dời bữa tiếp khách sang buổi tối.
Gửi xong, anh gập điện thoại lại.
Họ đang ngồi gần cửa sổ. Lúc mới đến bên ngoài trời vẫn còn nắng to, ánh mặt trời mùa hè rực rỡ, mang theo hơi nóng hừng hực.
Nhưng khi cô rời đi rồi, anh bỗng cảm thấy cảnh vật cũng trở nên vô vị. Ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài khung cửa kính.
Mây đen đã kéo kín cả bầu trời.
Khi Thư Ngâm quay lại, cô cũng nhìn theo ánh mắt anh, thoáng lo lắng hỏi: "Không lẽ sắp mưa rồi?"
Quả nhiên, lời vừa nói ra đã ứng nghiệm.
Ăn xong, bên ngoài bắt đầu mưa lất phất. Thương Tòng Châu bước tới quầy hỏi nhân viên nhà hàng xem có ô nào còn thừa không, anh muốn mua một cái, giá cả không thành vấn đề.
Nhưng nhân viên lắc đầu xin lỗi, ô đều đã được những khách khác mượn hết rồi.
Thư Ngâm và Thương Tòng Châu đứng dưới mái hiên.
May mà trời không có gió, những hạt mưa rơi thẳng tắp, dày đặc như một tấm rèm nước, gõ lộp độp xuống mặt đất, b.ắ.n lên những giọt bọt nhỏ li ti.
Thư Ngâm ngửa mặt nhìn trời, ngập ngừng hỏi: "Hay là... chúng ta chạy về luôn, anh thấy sao?"
Thương Tòng Châu suy nghĩ vài giây rồi đáp: "Chạy thì sẽ bị ướt đấy."
Nghe vậy, cô liếc nhìn quần áo anh đang mặc.
Bộ vest đặt may riêng, cắt may tinh tế, ôm dáng vừa vặn. Cô bất giác lo lắng thay anh: "Em bị ướt thì không sao, nhưng nếu anh bị ướt... còn phải quay về công ty nữa, nhân viên nhìn thấy chắc sẽ cười mất."
Anh im lặng một lúc.
Thương Tòng Châu bất ngờ nói: "Anh có cách này, đảm bảo cả hai chúng ta đều không bị ướt."
Mắt Thư Ngâm sáng lên: "Cách gì vậy?"
Chưa kịp hỏi kỹ, thì ngay giây sau—
Thương Tòng Châu đã cởi áo vest ra, giơ nó lên đầu làm mái che, rồi bước sát lại bên cô, vai kề vai. Anh giơ áo cao qua đầu, hai tay kéo căng phần vai áo, che kín cho cả hai.
Ngay khoảnh khắc đó, mùi hương của người anh lập tức vây lấy cô, bao trùm toàn thân.
Khoảng cách quá gần khiến Thư Ngâm muốn lùi lại, muốn thoát ra khỏi vùng nguy hiểm đó.
Những ký ức tràn về như cơn sóng lớn cuốn trôi cô—nhớ lại năm ấy, ở khu giảng đường lớp 12, anh từng ép cô vào tường. Cảm giác rung động năm nào, tưởng chừng đã bị ánh nắng thời gian hong khô, bốc hơi tan biến vào không trung.
Nhưng cô phải thừa nhận, người mà mình từng thích... lại dễ dàng khiến tim cô rung lên lần nữa.
"Đừng nhúc nhích." Giọng anh vang lên trên đỉnh đầu, hơi thở ấm áp lướt qua tai cô: "Đi thêm bước nữa là cả hai đều sẽ ướt hết."
"Thương Tòng Châu..." Cô không biết phải nói gì, chỉ đành vô thức gọi tên anh.
Trong màn mưa rối ren.
Anh như đang vẽ ra một thế giới riêng biệt.
Thế giới ấy nhỏ hẹp đến mức khiến họ phải kề sát vào nhau, hơi thở nóng ấm quấn lấy nhau, không cách nào thoát ra.
Xung quanh thì ồn ào, tiếng gió, tiếng mưa, tiếng người... Chỉ có nơi hai người họ đứng là lặng yên.
Thương Tòng Châu nói khẽ: "Chạy thôi, Thư Ngâm."
Trong con hẻm dài sâu hun hút, mưa rơi ngày một dày đặc, một đôi nam nữ trẻ tuổi chỉ dựa vào một chiếc áo khoác mỏng làm mái che, cùng nhau lao qua từng ngõ nhỏ dưới cơn mưa.