TÌNH YÊU KHÔNG KHOẢNG CÁCH

Chương 57

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Lên xe.

Thư Ngâm là người vào trước.

Thương Tòng Châu đóng cửa ghế phụ xong mới vòng qua đầu xe, chạy về phía ghế lái.

Cửa xe đóng chặt.

Thư Ngâm vốn không thường xuyên vận động, mới chạy một đoạn ngắn đã thở hổn hển.

Thương Tòng Châu lấy từ trong xe ra một chiếc khăn bông sạch, đưa cho cô: "Lau đi."

Thư Ngâm thở không đều, nói một cách bản năng: "Cảm—" Đang chuẩn bị lên tiếng cô lập tức dừng lại.

Cô đã hứa với anh sẽ không nói "cảm ơn" nữa. "...Ừm, được." Cô l**m môi, giọng có chút khô khốc.

Cô phát hiện thật ra mình không bị ướt nhiều, chỉ có phần bắp chân bị mưa tạt vào nên dính chút nước. Chỗ đó dùng khăn giấy lau là đủ, không cần dùng đến khăn bông.

Trái lại Thương Tòng Châu bị ướt khá nhiều—vai trái gần như ướt sũng. Áo sơ mi trắng bị nước mưa thấm đẫm, dính sát vào da.

Thư Ngâm lặng người vài giây.

Đây là do bản tính anh vốn chu đáo, hay là...

Người yêu thầm luôn dễ tự mình đa tình. Khi người mình yêu nhìn về phía đám đông sẽ ảo tưởng rằng ánh mắt đó là dành riêng cho mình. Yêu đơn phương, ở một mức độ nào đó, chẳng khác gì tự yêu chính bản thân.

Cô không dám nghĩ nhiều, càng không dám vọng tưởng.

"Anh lau đi." Cô trả lại khăn cho Thương Tòng Châu: "Áo anh ướt hết rồi kìa."

"Em không cần sao?"

"Không, em không bị ướt mấy."

Trời xám xịt. Mưa giăng như những sợi rèm pha lê ngoài cửa kính, khiến cả thế giới bên ngoài trở nên mơ hồ.

Cần gạt nước hoạt động liên tục, phát ra tiếng kêu trầm đục, nặng nề.

Giữa âm thanh ấy Thư Ngâm lại nghe rõ nhịp tim không yên của chính mình.

Khoảnh khắc khiến trái tim cô đập dồn dập nhất chính là khi anh nghiêng người, nửa thân người vươn qua khoảng trống giữa ghế lái và ghế phụ, đưa áo khoác ướt lên ghế sau.

Tiếng mưa như biến mất, cả tiếng cần gạt nước cũng không còn. Trong không gian đó cô nghe thấy cả tiếng chớp mắt của mình, và cả tiếng tim đập như muốn phá n.g.ự.c đi ra.

Cô hít sâu một hơi, cụp mắt xuống, cố phớt lờ tất cả.

Nhưng trong tầm mắt mờ mờ vẫn không thể tránh khỏi hình ảnh cơ thể anh hơi nghiêng về phía cô. Qua lớp áo sơ mi trắng ướt mềm là cơ bắp nơi cánh tay rắn rỏi, đầy sức mạnh.

Không khí xung quanh tràn ngập mùi hương quen thuộc của anh, như thấm đẫm vào từng lớp vải, từng lỗ chân lông, len lỏi vào người cô qua làn hơi nước.

Những gì cô nói suốt cả buổi sáng nay cũng không bằng khoảnh khắc này khiến cổ họng cô khô khốc đến cháy rát.

Không chỉ là cổ họng. Mà là cả người cô.

Như một ngọn lửa lớn âm ỉ, bất ngờ bùng cháy lan rộng.

Tóc anh, chóp mũi, và cả khuôn mặt đều ướt đẫm những giọt nước lóng lánh.

Thư Ngâm luống cuống rút giấy lau.

"Cái đó..."

Bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của cô bỗng khựng lại.

Thương Tòng Châu nghiêng đầu sang, cách một tờ giấy, đầu ngón tay cô chạm vào mặt anh.

Ánh mắt hai người chạm nhau. Cả hai đều im lặng.

Người lấy lại bình tĩnh trước là Thư Ngâm, cô lúng túng rụt tay lại, lí nhí: "Em không cố ý... chỉ là thấy tóc anh ướt hết, muốn đưa anh tờ giấy để lau thôi."

Cô vội quay mặt đi, né tránh ánh mắt anh.

Thương Tòng Châu chậm rãi ngồi thẳng dậy, anh nhìn thấy vành tai cô dần đỏ ửng lên.

Đỏ rực, nổi bật.

Anh nhận lấy tờ giấy từ tay cô, mỉm cười nhẹ như không: "Ừ, anh biết em không cố ý."

Thư Ngâm không dám nói gì thêm.

Cô thậm chí chẳng dám liếc nhìn anh một lần nào nữa.

Chiếc xe nhanh chóng khởi động, khung cảnh hai bên đường dần trở nên quen thuộc.

Thương Tòng Châu đưa cô về tới khu chung cư. Mưa mùa hè đến rồi đi rất nhanh.

Chưa tới nửa tiếng trời đã tạnh.

Không khí trong lành như vừa được gột rửa.

Thư Ngâm đẩy cửa xe, mím môi khẽ nói: "Tạm biệt." Cửa xe "cạch" một tiếng, đóng lại.

Cô thong thả bước vào trong khu, dáng vẻ không vội vàng, nhưng nhìn từ phía sau anh lại cảm thấy như cô như thể đang trốn chạy.

Thương Tòng Châu bất giác bật cười.

Chiếc điện thoại đặt trên bảng điều khiển xe rung lên từng hồi, anh thu lại ánh nhìn, nhặt điện thoại lên — là cuộc gọi công việc.

Anh nói mấy câu ngắn gọn rồi cúp máy, sau đó khởi động xe rời đi.

Buổi xã giao buổi trưa bị hoãn sang tối.

Vì thay đổi đột ngột nên tối nay anh đến sớm.

Đúng 7 giờ 30, cửa phòng bao mở ra, quản lý hội sở đón người bước vào.

Gọi là tiệc xã giao nhưng lại giống một cuộc gặp mặt bạn cũ hơn.

Thương Tòng Châu lên tiếng trước: "Lâu rồi không gặp, Phó tổng Trần."

Trần Tri Nhượng nhàn nhạt đáp: "Tổng giám đốc Thương, dạo này hình như cậu không còn khái niệm thời gian nữa rồi."

"Không phải cậu đã đồng ý dời cuộc hẹn sang tối sao?" Thương Tòng Châu cười: "Buổi trưa tôi thực sự có chút việc không thể rời được."

"Nếu không phải trước đây quen biết, e là tôi sẽ không đồng ý với yêu cầu vô lý như vậy." So với trước kia Trần Tri Nhượng đã bớt phần lạnh lùng và sắc sảo. Kính cận trên sống mũi khiến ánh mắt sắc lạnh của anh ta dịu bớt phần nào. Dưới ánh đèn ấm áp, giọng anh ta cũng trở nên nhẹ nhàng hơn đôi chút: "Đã lâu không gặp, dạo này bận gì?"

"Vẫn như cũ, bận việc. Còn cậu?" "Cũng vậy."

Món ăn được đưa lên, nhân viên phục vụ đẩy xe đẩy bước vào. Khi mọi món đã được dọn lên đầy đủ, cuộc trò chuyện tiếp tục.

Thương Tòng nói: "Gần đây tôi mới biết cậu sống ở khu chung cư ngay cạnh nhà tôi."

Điều bất ngờ là Thương Tòng Châu và Trần Tri Nhượng không thể gọi là bạn thân.

Nếu xét kỹ thì mối quan hệ giữa hai người chỉ có thể gọi là quen biết từ nhỏ. Họ từng học cùng lớp nên mới có chút qua lại. Trần Tri Nhượng vốn lạnh lùng, không thích giao du, nhìn từ bên ngoài khiến người ta dễ nhầm tưởng họ là bạn tốt.

Thực ra không phải vậy.

Những người như Trần Tri Nhượng, kiểu "bạn nối khố" như thế Thương Tòng Châu gặp không ít. Nhà họ Thương là một gia tộc lớn, các mối quan hệ rối như tơ vò. Ở Nam Thành, hầu như công tử nhà giàu nào cũng muốn có chút quan hệ với Thương Tòng Châu.

Huống chi sau khi tốt nghiệp cấp ba, hai người gần như không liên lạc nữa. Có gặp nhau thì cũng chỉ là vô tình trong các buổi tiệc xã giao, nhìn thấy nhau từ xa, rồi nhanh chóng quay đi.

Trần Tri Nhượng hỏi: "Sao cậu biết?"

Thương Tòng Châu không giấu, nói thẳng: "Thư Ngâm nói tôi biết cậu sống ngay trên tầng nhà cô ấy."

Ánh mắt Trần Tri Nhượng vẫn bình thản, anh ta mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại mang theo áp lực khiến người khác khó thở.

"Làm sao cậu quen cô ấy?"

"Hồi cấp ba, quen qua em gái cậu." Thương Tòng Châu mỉm cười nhàn nhạt.

Nước canh không cẩn thận văng lên mu bàn tay, Trần Tri Nhượng lấy khăn, chậm rãi lau từng chút một, động tác tao nhã, bình tĩnh.

Anh ta hỏi tiếp: "Cô ấy ít khi nhắc đến cậu. Bao nhiêu năm nay hai người vẫn giữ liên lạc à?"

"Không. Gần đây tình cờ gặp lại thôi." "Thật sao?"

"Cô ấy không nói với cậu à?" "Nói gì cơ?"

Gương mặt Thương Tòng Châu không biểu lộ cảm xúc gì, giọng nói vẫn điềm nhiên: "Cậu của tôi là thầy cô ấy hồi đại học. Hôm nọ sinh nhật cậu, cậu tôi cứ giục tôi chuyện cá nhân. Thế nên..."

Anh ngừng lại vài giây rồi nói tiếp: " Tôi trở thành đối tượng xem mắt của Thư Ngâm."

Trần Tri Nhượng khẽ nhíu mày.

Phần đầu câu chuyện Thư Ngâm có kể với anh ta.

Nhưng chuyện xem mắt... cô không từng nhắc đến một chữ nào.

TÌNH YÊU KHÔNG KHOẢNG CÁCH

Chương 57