Giọng Trần Tri Nhượng vẫn đều đều, không nghe ra chút gợn sóng nào: "Dạo gần đây cô ấy hay đến nhà tôi ăn cơm, nhưng chưa từng nhắc đến chuyện này."
"Chỉ là đối tượng xem mắt thôi, đâu phải sắp cưới gì mà phải kể ra." Thương Tòng Châu cầm cốc nước trên bàn, uống một ngụm để làm dịu cổ họng, "Còn cậu thì sao? Tôi thấy Thẩm Dĩ Tinh đăng trên mạng bảo năm sau sẽ kết hôn. Là anh trai, cậu định khi nào cưới?"
"Không vội." Trần Tri Nhượng đáp, rồi hỏi ngược lại: "Cậu đi xem mắt nhiều lần rồi à?"
"Đâu có, lần đầu tiên đấy." "Ồ."
"Còn cậu thì sao? Từng đi xem mắt chưa?" "Chưa."
"..."
Câu chuyện dần trở nên nhạt nhòa.
Thương Tòng Châu thuận thế chuyển chủ đề sang công việc, bàn bạc vài chuyện liên quan đến hợp tác.
Tiệc xã giao kết thúc, người nào người nấy tự về nhà.
Trần Tri Nhượng không có tài xế, anh ta mở điện thoại định tìm dịch vụ tài xế thuê.
Thương Tòng Châu nói: "Hay là về cùng tôi luôn?" Trần Tri Nhượng gập điện thoại lại:"Cũng được."
Khoảng mười lăm phút sau, tài xế dừng xe trước cổng khu chung cư nơi Trần Tri Nhượng sống.
"Cảm ơn." Trần Tri Nhượng nói.
"Không có gì." Thương Tòng Châu lười biếng tựa người vào ghế. Trần Tri Nhượng xuống xe, Thương Tòng Châu cũng lái xe rời đi.
Anh ta quay người bước vào cổng khu chung cư, đi được mấy bước thì bất chợt dừng lại.
Phía trước Thư Ngâm đang một tay cầm một túi đồ trong suốt, một tay cầm một que kem đang từ từ đi về phía anh ta. Cô có vẻ mải nghĩ điều gì đó, mãi mới để ý thấy anh ta đang đứng ở đó.
Buổi sáng trời mưa nên nhiệt độ về đêm tăng nhẹ, khiến không khí mùa hè trở nên âm ẩm và oi bức.
Mùi rượu nồng nặc vây quanh anh ta. Thư Ngâm hỏi: "Anh vừa đi xã giao về à?" "Ừ."
Cô ăn miếng kem, rồi nhìn túi đồ trên tay mình, chợt nhớ ra, hỏi: "Anh muốn ăn kem không? Em vừa mới mua."
Ánh mắt anh ta nhìn xuống, ánh nhìn mơ hồ nhưng vẫn sắc lạnh. Sau đó đưa tay ra lấy một cây ra.
Nhưng suốt đoạn đường anh ta chỉ cầm nó trong tay chứ không mở bao ra.
Hai người im lặng bước vào thang máy.
Thư Ngâm ra khỏi thang máy trước. Trước khi rời đi, cô quay lại nói: "Trước khi ngủ uống chút nước mật ong, sáng mai cổ họng sẽ dễ chịu hơn đấy."
Trần Tri Nhượng đáp khẽ một tiếng "Ừ".
Tạm biệt anh ta trong thang máy, Thư Ngâm về đến nhà. Trời thật sự nóng.
Vừa mở cửa, việc đầu tiên cô làm là bật điều hòa. Rồi cho kem vào ngăn đông của tủ lạnh.
Nhiệt độ điều hòa chỉnh hơi thấp, cộng thêm việc trưa nay cô vừa chạy dưới mưa lại còn ngồi trong xe mở điều hòa. Sự thay đổi nóng – lạnh luân phiên khiến sáng hôm sau cô tỉnh dậy với một cơn cảm nặng.
Thư Ngâm vốn không thích đến bệnh viện.
Hồi trung học cô từng bị cúm, mỗi ngày sau giờ học đều phải đến viện truyền nước. Đợt cao điểm dịch cúm, phòng truyền dịch toàn học sinh trạc tuổi cô nhưng chỉ có mình cô đi một mình. Những người khác đều có cha mẹ đi cùng.
Cô vừa ngưỡng mộ, vừa tự an ủi: bố mẹ chỉ bận rộn kiếm tiền vì muốn cho cô cuộc sống tốt hơn thôi. Cô là con gái họ, là người họ thương yêu nhất.
Nhưng sau khi truyền xong, cô gọi điện cho mẹ thì chỉ nhận được một câu lạnh lùng: "Truyền xong thì mau về nhà làm bài tập, đừng la cà bên ngoài."
Dường như trong mắt mẹ cô, chuyện học hành luôn là quan trọng nhất.
Từ đó trở đi, Thư Ngâm không còn thích đến bệnh viện nữa. Trong lúc chờ nước sôi, cô dùng nhiệt kế bên cạnh đo nhiệt độ. May mà không sốt, chỉ là cảm lạnh thôi.
Cô lục tủ thuốc lấy vỉ thuốc cảm ra, sau đó xem kỹ hạn sử dụng— vẫn còn dùng được. Theo đúng liều bác sĩ đã dặn trước đó, cô nuốt vài viên.
Liên tục uống thuốc trong ba ngày, bệnh cảm của Thư Ngâm cũng đỡ được phần nào, nhưng cô vẫn ho không dứt. Không còn cách nào khác, cô đành ra ngoài, tới phòng khám gần nhà xin bác sĩ kê thêm thuốc ho.
Cơn cảm lần này đến không chỉ bất ngờ mà còn kéo dài. Nửa cuối tháng Năm Thư Ngâm gần như sống trong những cơn ho dai dẳng.
Mỗi ngày của cô chỉ xoay quanh việc ăn và ngủ, còn nếu cầm điện thoại thì chắc chắn là để trả lời tin nhắn của Thẩm Dĩ Tinh.
Thẩm Dĩ Tinh là kiểu con gái "não tình yêu" điển hình. Mới xa Đoàn Hoài Bắc chưa được bao lâu đã nhớ không chịu được, cô ấy liền đặt vé bay sang nước ngoài tìm anh ta.
Sau đó thường xuyên gửi tin nhắn kể chuyện hằng ngày cho Thư Ngâm.
Lần cuối Thẩm Dĩ Tinh ở trong nước cũng đúng ngày sinh nhật Thư Ngâm. Dù Thư Ngâm không trách móc gì nhưng Thẩm Dĩ Tinh vẫn cảm thấy có lỗi, kết quả cô ấy chuyển khoản cho cô 52.000, còn nói:
"Không thể ở bên cậu, nhưng tiền của tớ thì luôn ở bên cậu." Rồi cô ấy ung dung lên máy bay, thẳng tiến tìm Đoàn Hoài Bắc. Từ đó những đoạn trò chuyện cứ rời rạc, lúc có lúc không.
[Cả ngày Đoàn Hoài Bắc chỉ biết chui đầu vào phòng thí nghiệm, chẳng quan tâm gì đến cô vợ bé nhỏ đáng yêu ở nhà!]
[Hehehehe, hôm nay là 20/5, anh ấy tặng tớ một bó hoa hồng to khổng lồ.]
[Tối qua tớ nằm mơ thấy mình ngoại tình, c.h.ế.t mất, mà còn ngoại tình với không chỉ một người cơ! Tớ còn lương tâm không vậy trời?!]
[Cậu ốm đến bao giờ mới khỏi? Cần người chăm sóc không? Hay tớ bảo anh tớ qua trông cậu nhé?[
Tin nhắn cuối cùng được gửi vào đầu tháng Sáu.
Thư Ngâm đọc đến đó, rõ ràng cảm thấy mình đã khỏi bệnh, không còn ho nữa, vậy mà vừa đọc đến đó đã lập tức ho sặc một trận.
Khóe miệng cô co giật, trả lời: [Không cần đâu.] Thẩm Dĩ Tinh: [Hahaha, tớ đùa thôi mà.]
Thẩm Dĩ Tinh: [Mai tớ bay về, sáng sớm ngày kia sẽ đến nơi. Tớ sẽ vứt bỏ thân phận "vợ bé" để làm người hầu cho cậu, tới chăm sóc cậu nè.]
Thư Ngâm: [Hả?]
Thư Ngâm: [Không ở với Đoàn Hoài Bắc nữa à?] Thẩm Dĩ Tinh: [Không.]
Thẩm Dĩ Tinh: [Đàn ông thì có gì đáng để ở lại? Cậu thơm thơm mềm mềm, ôm cậu ngủ thích hơn ôm anh ấy nhiều!]
Thư Ngâm cạn lời.
Sáng ngày kia, Thẩm Dĩ Tinh vừa về nước đã phi thẳng đến nhà Thư Ngâm.
Cô ấy xem nhà bạn như nhà mình, tắm rửa ngủ nghỉ thoải mái.
Thư Ngâm ngồi trong phòng ngủ xem phim, tới khi mặt trời lặn, cánh cửa phòng bị gõ, Thẩm Dĩ Tinh đẩy cửa bước vào: "Anh tớ nấu xong cơm rồi, bọn mình qua ăn nhé."
Thư Ngâm: "Ừ."
Thẩm Dĩ Tinh hỏi: "Dạo này cậu toàn gọi đồ ăn ngoài à?" Thư Ngâm gật đầu: "Ừ, toàn vậy."
Thẩm Dĩ Tinh nhìn cô đầy thương cảm: "Tội nghiệp ghê."
Thư Ngâm chớp mắt: " Nhưng tớ dùng tính năng 'chi tiêu thân thiết' của cậu đó. Mỗi bữa năm trăm."
Thẩm Dĩ Tinh giả vờ giận, nghiến răng trợn mắt:"Cậu giỏi lắm!" Hai người cười đùa ríu rít rồi cùng sang nhà Trần Tri Nhượng.
Đúng lúc ấy Đoàn Hoài Bắc gọi cho Thẩm Dĩ Tinh. Cô ấyhí hửng ra ban công nhận điện thoại, để lại Thư Ngâm và Trần Tri Nhượng ngồi lại trong phòng ăn.
Họ ngồi đối diện nhau.
Bữa tối rất thanh đạm, Trần Tri Nhượng múc cho cô một bát cháo rau.
Thư Ngâm khẽ nói: "Cảm ơn."
Anh ta không nói gì, im lặng ăn cháo.
Qua cánh cửa kính ngăn với ban công, giọng Thẩm Dĩ Tinh gần như bị cắt đứt, trong phòng trở nên yên ắng lạ thường.
Tiếng va chạm của bát đũa khẽ vang lên.
Đột nhiên Trần Tri Nhượng lên tiếng: "Tháng trước anh có gặp Thương Tòng Châu."
Tim Thư Ngâm khựng lại một nhịp, cảm thấy khó hiểu — sao anh ta lại nhắc đến Thương Tòng Châu?
Cô chưa từng nhắc đến người đó trước mặt anh ta.
Trong lòng Thư Ngâm vụt qua một tia nghi ngờ. Cô giữ giọng điềm tĩnh, hỏi: "Anh ấy... Thương Tòng Châu, có chuyện gì sao?"
"Không có gì." Trần Tri Nhượng đáp hờ hững" "Chỉ là nghe anh ta nói hai người từng đi xem mắt."
Cổ họng Thư Ngâm ngứa rát, cô khẽ ho một tiếng: "Không hẳn là xem mắt, chỉ là ăn một bữa cơm thôi. Hơn nữa còn đi cùng với mấy người học trò khác của thầy em."
Trần Tri Nhượng nhìn cô: "Sau đó... hai người còn liên lạc không?"
Thư Ngâm im lặng.
Hàng mi cô cụp xuống, như mang theo chút bất lực.
Nhưng cô lập tức lại lấy lại bình tĩnh, giọng nói dứt khoát: "Không. Sẽ không có gì nữa cả."
Cô vừa dứt lời liền nghe thấy Trần Tri Nhượng hỏi: "Tại sao?"
Thư Ngâm khựng người, ngẩng đầu lên. Trong mắt cô là sự ngơ ngác và bối rối.
Trần Tri Nhượng chậm rãi tháo kính xuống. Lớp kính ngăn giữa anh ta và thế giới mờ đi, ánh sáng dịu dàng trong mắt biến mất, thay vào đó là một cảm giác đè nén đang từng chút một lan tỏa.
Anh ta cụp mắt, nơi đáy mắt là một mảng tối âm u không thể nhìn thấu. Giọng nói rất nhẹ, nhẹ đến mức giống như sương sớm, không nặng, không rõ ràng, nhưng lại bao trùm mọi phía, khiến người ta không thể trốn tránh: "Thương Tòng Châu là người rất tốt. Em... có thể thử mở lòng với cậu ấy một chút."