"Tiếp xúc với ai vậy?" "Phát triển cái gì cơ?" "Nam hay nữ?"
Thẩm Dĩ Tinh như mọc tai gió, vừa cúp điện thoại đã hớt hải lao tới.
Cô ấy chỉ nghe được nửa câu sau Trần Tri Nhượng, ráo riết truy hỏi: "Rốt cuộc là ai vậy? Hai người đang nói cái gì mà úp úp mở mở thế, nói cho tớ biết đi, mau nói đi!"
Cổ họng Thư Ngâm nghẹn lại, khẽ đáp: "Không có gì đâu." Trần Tri Nhượng cũng nói: "Không có gì, em nghe nhầm rồi."
Thẩm Dĩ Tinh lập tức làm bộ tội nghiệp như bị phản bội: "Rõ ràng là có gì đó mà! Hai người giấu tớ chuyện gì rồi đúng không?"
Thư Ngâm bất lực: "Thật sự không có gì cả."
Trần Tri Nhượng nhìn cô chăm chú, chậm rãi nói: "Dạo này anh đang đi xem mắt."
Một câu như quả b.o.m nổ tung giữa không gian yên tĩnh. Hai người kia sững sờ nhìn nhau.
Thẩm Dĩ Tinh trợn tròn mắt: "Anh đi xem mắt á?!" Trần Tri Nhượng: "Ừ."
Thẩm Dĩ Tinh hỏi ngay: "Là nam hay nữ vậy?" Trần Tri Nhượng nhìn cô ấy không cảm xúc.
"..." Thẩm Dĩ Tinh chột dạ, vội chữa: "Xin lỗi, tại anh chưa từng yêu ai nên em cũng không rõ xu hướng của anh là gì. Nếu có gì mạo phạm thì mong anh lượng thứ."
Trần Tri Nhượng không buồn đáp lại cô ấy nữa.
Nhưng Thẩm Dĩ Tinh lại tỏ ra vô cùng hứng thú với chuyện anh ta đi xem mắt, cứ bám riết lấy anh ta hỏi hết chuyện này đến chuyện khác.
"Người ở đâu vậy?" "Làm nghề gì?"
"Cô ấy bao nhiêu tuổi? Nói trước nhé, em có thể chấp nhận chuyện cô ấy nhỏ hơn em vài tuổi nhưng tuyệt đối không chấp nhận vị thành niên."
"Thẩm Dĩ Tinh." Giọng Trần Tri Nhượng lạnh như băng, gọi thẳng tên cô ấy, ánh mắt lạnh lùng lướt qua như d.a.o cắt, ra hiệu cô ấy nên biết điểm dừng.
Thẩm Dĩ Tinh lập tức ngoan ngoãn trở lại.
Nhưng chỉ vài phút sau, cô ấy lại không kìm được, líu lo hỏi tiếp: "Sao tự dưng anh lại đi xem mắt thế?"
Giọng anh trầm xuống: "Muốn giao lưu thêm một chút, biết đâu lại gặp được người phù hợp? Anh đâu phải kiểu người không muốn kết hôn, chẳng lẽ định độc thân cả đời?"
Câu chuyện theo đó chuyển sang đề cập đến Thư Ngâm.
Thẩm Dĩ Tinh nói: "Thư Ngâm nè, hay là cậu cũng đi xem mắt đi?"
Thư Ngâm vừa ngẩng đầu lên đã thấy Trần Tri Nhượng đang cúi đầu ăn cơm .
Anh không nhắc gì về chuyện cô từng xem mắt với Thương Tòng Châu, như thể đang cố tình phối hợp với cô để giữ kín.
Thư Ngâm dịu dàng cười: "Thôi, mình thấy không hợp. Tính mình trầm quá, đi xem mắt chắc cũng chẳng nói nổi mấy câu với người ta."
Thẩm Dĩ Tinh bĩu môi: "Mỗi người mỗi gu, kiểu gì cũng có người thích cậu."
"— Như mình đây này." Cô ấy không quên thêm bản thân vào, mãnh liệt bày tỏ tình cảm: "Mình là fan cuồng của Thư Ngâm đó!"
Nghe những lời của Thẩm Dĩ Tinh, trong mắt Thư Ngâm ánh lên nụ cười dịu dàng như tơ.
Đúng lúc đó, điện thoại cô vang lên. Có tin nhắn WeChat gửi đến.
Là Thương Tòng Châu.
Hàng mi Thư Ngâm khẽ run. Không rõ vì sao cô lại úp màn hình điện thoại xuống bàn, không vội xem.
Ngẩng đầu lên, cô bắt gặp ánh mắt Trần Tri Nhượng đang chuyển ánh nhìn từ điện thoại sang cô.
Cô khẽ né tránh ánh mắt ấy, thấy hơi chột dạ.
Sau bữa tối, Thẩm Dĩ Tinh lại quấn lấy Trần Tri Nhượng hỏi chuyện xem mắt.
Thư Ngâm thấy cổ họng vẫn còn hơi khó chịu, thuốc ở nhà cũng đã hết nên quyết định ra phòng khám gần khu nhà để khám lại và hỏi bác sĩ có cần kê thêm thuốc không.
Trên đường đi, cô chợt nhớ ra Thương Tòng Châu có nhắn tin cho mình.
Cô bước chậm lại, lấy điện thoại ra, nhắn trả lời.
Tin nhắn của Thương Tòng Châu là: [Dạo này bận không?]
Đầu ngón tay Thư Ngâm khẽ run. Bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng còi xe.
Một chiếc xe bật đèn cảnh báo, từ từ tấp vào lề, dừng lại ngay phía trước cô.
Trời hè nóng bức, tiếng ve kêu inh ỏi. Đường phố vắng vẻ, Thư Ngâm chắc chắn người lái xe là người quen. Dù cô sinh ra và lớn lên ở nơi này nhưng số người sẽ dừng xe để chào cô thế này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đúng như cô đoán.
Cửa xe phía ghế lái mở ra.
Thương Tòng Châu bước xuống, xuất hiện trước mặt cô.
Áo quần anh trông đơn giản nhưng rất có gu, từng món như được đo may riêng, vừa vặn hoàn hảo, cực kỳ tôn dáng. Thân hình anh gầy nhưng không yếu, có nét nhã nhặn, điềm đạm rất riêng.
Có một khoảnh khắc Thư Ngâm tưởng như mình đang nhìn thấy Thương Tòng Châu của những năm cấp ba đang bước về phía cô.
Tháng Mười năm ngoái, lớp trưởng lớp Thư Ngâm kết hôn, gửi thiệp mời cho tất cả bạn cũ trong lớp.
Người ta vẫn thường gọi tình bạn thời lớp 12 là "tình đồng chí", vì kỳ thi đại học giống như một trận chiến không thuốc súng. Dù Thư Ngâm vốn ít thân thiết với bạn cùng lớp, cô vẫn cầm thiệp, cùng Thẩm Dĩ Tinh tới dự.
Hôm đó là kỳ nghỉ Quốc khánh, hầu hết các bạn học đều đến đông đủ.
Cả lớp tập trung ở vài bàn, trước khi hôn lễ bắt đầu là một buổi họp lớp náo nhiệt.
Toàn tòa nhà chỉ có riêng hành lang và phòng học lớp họ là yên tĩnh. Thời gian trôi qua đã lấy đi và thay đổi quá nhiều điều.
Những bạn học từng rụt rè, nhút nhát nay đã nói chuyện thành thạo, tranh luận sôi nổi.
Thay đổi rõ nhất không phải tính cách, mà là ngoại hình. Con gái không còn mặc đồng phục lạc hậu, ai nấy đều xinh đẹp rạng rỡ. Còn con trai thì ngược lại – tóc thưa, bụng to, mặt bóng dầu, bắt đầu giống những ông chú trung niên.
Chính vì thế khi gặp lại Thương Tòng Châu trong mắt cô lạnh lùng, thanh nhã hơn trong ký ức, khiến trái tim cô rung lên như một bó cỏ khô bị châm lửa.
Cô nhớ mình từng đọc ở đâu đó: "Người ta luôn tìm kiếm hình bóng mối tình đầu nơi người khác giới."
Và: "Chúng ta thường sẽ lặp lại việc yêu cùng một kiểu người."
Thương Tòng Châu ở tuổi hai mươi tám, giống hệt anh của năm mười tám.
Mà cũng không giống.