Vì Thương Tòng Châu năm mười tám chưa bao giờ lại gần cô đến thế.
Anh dừng lại trước mặt cô: "Trời nóng thế này sao em còn ra ngoài?"
Thư Ngâm: "Ra mua ít thuốc." Thương Tòng Châu: "Bị ốm à?" Thư Ngâm: "Chỉ là cảm nhẹ thôi."
Anh phát hiện giọng cô có hơi khàn.
Vì đây là khu dân cư nên hai bên đường đều được kẻ sơn trắng làm khu vực đỗ xe. Thương Tòng Châu dừng xe đúng trong khu vực đó rồi khóa xe lại.
"Anh cũng đang rảnh, để anh đi cùng em." Thư Ngâm hơi chần chừ.
Đang do dự thì Thương Tòng Châu đã đảo mắt nhìn xung quanh, hỏi: "Hiệu thuốc đi hướng nào?"
Cô chỉ về phía trước: "Đi thẳng rồi rẽ phải."
Đường phố yên tĩnh, màn đêm mang theo hương thơm nhè nhẹ. Hai người sóng bước đi bên nhau.
Ở bên Thương Tòng Châu, Thư Ngâm chưa từng phải cố vắt óc suy nghĩ chuyện để nói.
Anh hỏi: "Anh nhắn cho em trên WeChat, em có thấy không?"
"Em vừa định trả lời thì bị tiếng còi xe của anh cắt ngang mất." Cô quay đầu nhìn chiếc xe phía sau. Không giống chiếc lần trước cô từng ngồi, hỏi: "Anh đổi xe rồi à?"
Dưới tên Thương Tòng Châu có gần cả trăm chiếc xe, còn có cả gara riêng dưới tầng hầm.
Anh cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng nói cho qua chuyện: "Mua từ trước rồi. Sao thế, em cũng quan tâm đến xe à?"
Thư Ngâm đáp: "Em đang định mua xe, nhưng hiểu biết về xe chỉ dừng lại ở tên hãng thôi, mấy thứ khác thì chịu."
Thương Tòng Châu hỏi: "Mua để tự lái hay để cả nhà dùng?" Thư Ngâm nhỏ giọng: "Tự lái."
Rồi vội vàng bổ sung: "Không phải xe thể thao đâu."
Thương Tòng Châu như đã đoán được lý do nhưng vẫn cố ý trêu cô: "Sao lại không? Con gái lái xe thể thao trông ngầu mà. Anh thấy Thẩm Dĩ Tinh vẫn hay lái đấy thôi."
Sắc mặt Thư Ngâm hơi gượng gạo, lí nhí nói: "Quá nổi bật rồi."
Khóe môi anh cong lên, cười khẽ: "Anh biết vài mẫu xe khá hợp với em. Hôm nào em rảnh anh đưa đi lái thử nhé?"
Quá nhanh, quá nhiệt tình.
Khóe môi Thư Ngâm khựng lại một nhịp, ngập ngừng mãi mới lên tiếng: "Anh có vẻ rảnh thật đấy..." Rảnh hơn cả cô – một người làm nghề tự do.
Giọng anh bình thản: "Dù sao cũng là công ty của mình, muốn nghỉ lúc nào thì nghỉ."
Thư Ngâm đưa tay vén tóc ra sau tai, ngẫm nghĩ rồi nói: "Tuần sau em phải rời Nam Thành một thời gian, chưa biết khi nào mới quay lại. Khi nào về em sẽ liên lạc với anh."
"Đến lúc đó để anh đi đón em." Thương Tòng Châu nói tiếp. Bước chân Thư Ngâm hơi khựng lại.
Mãi đến lúc này Thư Ngâm mới nhận ra chỉ vài câu nói Thương Tòng Châu đã nhẹ nhàng dẫn dắt câu chuyện rẽ sang một hướng khác. Một hướng không rõ ràng, nhưng có vẻ chính là nơi anh muốn dẫn cô đến.
Giữa hai người thoáng có một khoảng lặng vài giây.
Thương Tòng Châu phá tan sự im lặng: "Là phòng khám này phải không?"
Xung quanh là đủ loại cửa tiệm, phòng khám chiếm khoảng ba gian, tường sơn trắng sạch sẽ. Trên cao treo một tấm đèn cảm ứng hình chữ thập đỏ, góc dưới bên phải đề rõ dòng chữ: "Phòng khám Trương Đống Hoa – Nam Thành".
Nghe nói trước đây bác sĩ từng làm việc ở bệnh viện Hiệp Hoà nhưng sau đó vì không chịu nổi cường độ công việc quá cao nên nghỉ, về gần nhà mở phòng khám riêng. Dân cư quanh đây đều đến đây khám bệnh – hiệu quả nhanh, chữa trị tốt.
Thư Ngâm gật đầu: " Đúng rồi, là chỗ này."
Thương Tòng Châu đẩy cửa kính cho cô, đợi cô bước vào rồi mới khép cửa lại.
Trong lúc Thư Ngâm nói chuyện với bác sĩ, Thương Tòng Châu lặng lẽ đứng bên cạnh.
Thư Ngâm trình bày bệnh tình: "Giữa tháng Năm em có đến khám rồi, khi đó bị cảm nặng. Giờ thì đỡ nhiều rồi nhưng vẫn còn ho. Không phải thường xuyên ho, chỉ đến lúc đi ngủ mới ho nhiều."
Bác sĩ bảo: "Há miệng ra." Thư Ngâm làm theo.
Bác sĩ nhìn sơ rồi nói: "Ho do dị ứng. Ở nhà có thuốc kháng dị ứng hoặc kháng viêm không?"
Thư Ngâm lắc đầu: "Dạ không."
Bác sĩ quay người, lấy vài hộp thuốc từ tủ, ghi liều dùng và cách sử dụng rồi đưa cho Thư Ngâm.
"Quét mã hay trả tiền mặt?" "Quét mã ạ."
Không chần chừ, bác sĩ nhanh chóng đưa mã QR về phía... Thương Tòng Châu đang đứng cạnh cô.
" "
" "
Cả người Thư Ngâm như cứng lại vì ngượng: "Không phải... là em quét mã mới đúng. "
Thương Tòng Châu khẽ rũ mắt, bật cười rất nhẹ.
Ánh mắt bác sĩ đảo qua đảo lại giữa hai người, gật gù đầy hàm ý: "À, nhà này chắc vợ giữ tiền."
Thư Ngâm càng thêm bối rối.
Gương mặt cô đỏ ửng, loang lổ như bị cháy nắng, cố hết sức để giữ cho giọng nói bình tĩnh: "Em với anh ấy... không phải loại quan hệ như bác sĩ nghĩ đâu... chỉ là bạn bè thôi."
Thương Tòng Châu khẽ bật cười, giọng trầm ấm, lười biếng nhưng rõ ràng cố ý phụ họa: "Ừ, chỉ là bạn bè bình thường."
Nói thì như đang phối hợp với cô nhưng lại mang theo chút gì đó mập mờ, càng chối càng khiến người ta nghi ngờ.
Bác sĩ đẩy nhẹ gọng kính đang trượt xuống sống mũi, đưa nó trở về đúng vị trí để nhìn rõ hơn, cười nói: "Xin lỗi nhé, tại tôi thấy hai người mặc đồ giống như đồ đôi nên hiểu lầm rồi."
Giờ đây, đồ đôi của các cặp đôi yêu nhau đã không còn là kiểu một trái tim chia đôi – mỗi người một nửa, lòe loẹt và sến súa như ngày trước.
Thời nay đồ đôi chủ yếu là dựa vào sự phối màu tinh tế và khéo léo trong trang phục.
Giống bộ đồ Thương Tòng Châu và Thư Ngâm đang mặc lúc này—Thư Ngâm mặc váy len dệt kim màu trắng sữa, phần cổ áo điểm xuyến một dải ruy băng đen mảnh, buộc thành nơ ở trước ngực.
Thương Tòng Châu thì mặc áo phông cùng tông màu với cô, viền ống tay áo viền đen nổi bật. Quần là một chiếc quần dài màu đen tuyền.
Cả hai đều không để ý.
Dù nhìn sơ hay nhìn kỹ, độ ăn khớp của bộ đồ... lên tới chín mươi phần trăm – giống như bộ đồ đôi thật sự.
Thư Ngâm nghiêng đầu, ánh mắt né tránh, không dám nhìn anh.
Thương Tòng Châu cũng nghiêng đầu – nhưng lại nghiêng về phía cô.
Một làn gió nóng thổi qua khiến đôi mắt anh như ánh trăng non bị gió đêm hong khô, dịu dàng mà mơ hồ.
Dường như trong ánh trăng ấy thấp thoáng có bóng dáng của Thư Ngâm.
Mơ hồ, lúc rõ lúc mờ.