TÌNH YÊU KHÔNG KHOẢNG CÁCH

Chương 61

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Hai người mang theo tâm tư riêng bước ra khỏi phòng khám. Tới cổng khu chung cư nơi cô ở.

Thương Tòng Châu: "Tạm biệt." Thư Ngâm cũng đáp lại: "Tạm biệt."

Cô hơi ngập ngừng rồi dặn thêm một câu: "Anh lái xe về cẩn thận nhé."

Nói xong cô quay người bước vào khu dân cư.

Những ngọn đèn âm dưới bụi cây phát ra thứ ánh sáng vàng nhạt mơ hồ, ruồi muỗi bay loạn xạ quanh ánh đèn. Tiếng ve râm ran hòa lẫn tiếng nước chảy từ đài phun, dệt thành khúc nhạc đêm mùa hè sống động.

Khi gần đến chân tòa nhà, Thư Ngâm nhìn thấy một người đang đứng tựa bên bồn hoa.

Là Trần Tri Nhượng.

Anh hơi cúi đầu, đầu ngón tay lập lòe ánh lửa đỏ rực — là điếu thuốc đang cháy.

Khói trắng cuộn thành từng đám, bay lên không trung rồi tan biến.

Càng đến gần, hình ảnh càng rõ ràng.

Dáng vẻ anh ta hút thuốc rất thành thạo, đôi môi khẽ mím, từng vòng khói lơ lửng giữa không trung, khiến người ta cảm thấy u uất, mỏi mệt, gần như bất cần.

Thư Ngâm dần bước chậm lại, chân cũng nhẹ hơn.

Khi cô tới gần, dường như anh ta cũng cảm nhận được, lập tức ngẩng đầu lên. Cổ tay anh giật nhẹ, như định dụi tắt điếu thuốc nhưng rồi lại đưa lên miệng, rít mạnh một hơi.

Một làn khói trắng dày cuồn cuộn tỏa ra.

Giọng Trần Tri Nhượng khàn khàn, như ngâm trong khói thuốc: "Em vừa ra ngoài à?"

Thư Ngâm nhẹ nhàng đáp: "Cổ họng hơi khó chịu, em đi mua ít thuốc."

Ánh mắt anh nhìn cô rất nhẹ, dường như không khác mấy so với thường ngày.

Anh nói: "Tối rồi đừng ra ngoài một mình. Không an toàn. Lần sau nhớ rủ Thẩm Dĩ Tinh đi cùng."

Thư Ngâm hơi mím môi, không nói rằng trên đường mình đã gặp Thương Tòng Châu.

Giọng cô hơi khàn khàn, đáp: "Chỉ loanh quanh trong khu thôi, cũng gần mà."

Một cơn gió nhẹ lướt qua, cuốn theo mùi khói thuốc. Cổ họng cô vốn đã khó chịu, giờ bị khói kí.ch thí.ch càng thêm cay rát, khiến cô ho sặc sụa.

"Xin lỗi." Trần Tri Nhượng nhấc mí mắt, cuối cùng cũng dụi điếu thuốc, vứt vào thùng rác gần đó. Làn da anh trắng đến mức tái nhợt, như một kẻ nghiện khiến người ta cảm thấy anh vừa lạnh lùng, vừa lặng lẽ tự hủy hoại bản thân.

Anh nói thêm: "Dạo này xảy ra nhiều chuyện quá, đầu óc cũng không được tỉnh táo."

Đến giờ Thư Ngâm mới chợt nhận ra anh đang giải thích lý do vì sao mình hút thuốc.

Cô khẽ gật đầu, nói: "Em lên trước nhé, anh hút thêm một điếu nữa rồi hãy về."

Nói xong, cô bước đi rất nhanh.

Trần Tri Nhượng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng cô bằng ánh mắt sâu thẳm và lạnh lùng.

Hơi thở của anh căng chặt, như đang gồng mình kìm nén điều gì đó; cổ họng nghẹn lại, rối loạn và mơ hồ.

Có những lời anh muốn nói nhưng mãi vẫn không tìm được thời điểm thích hợp. Anh từng nghĩ, sẽ có một ngày, một thời khắc thật đúng lúc để thổ lộ. Nhưng giờ anh mới hiểu — khoảnh khắc thích hợp nhất, có lẽ đã vụt qua rồi.

Giống như bữa tối hôm nay, điều anh thực sự muốn nói không phải là:

"Em cứ thử tiếp xúc nhiều hơn với Thương Tòng Châu xem sao." Mà là:

Anh phải làm thế nào thì em mới không đi xem mắt với anh ta? Mới không có thêm bất kỳ phát triển nào với người đó?

Anh không thốt ra được.

Anh quá kiêu ngạo để cúi đầu trước bất kỳ ai. Kể cả trong tình yêu cũng vậy.

Một tuần sau, cuối cùng cổ họng Thư Ngâm cũng khỏi hẳn.

Cô ở nhà, hoàn thành bản dịch một cuốn sách rồi nộp bản thảo. Ngay trong ngày, Hùng Tử San nhắn tin hỏi cô có thời gian nhận dự án dịch phụ đề phim không.

Thư Ngâm từ chối khéo.

Cô còn chuyện khác phải lo.

Cô đổi dòng trạng thái trên WeChat thành: "Không có ở đây, đừng tìm. Tìm cũng không trả lời."

Rồi đăng thêm một dòng trên vòng bạn bè: [ Dạo này đi xa, đến tháng Chín mới làm việc lại. ]

Cô cẩn thận chỉnh quyền riêng tư về "chỉ mình tôi" trước khi đăng, sau đó mới chuyển thành "công khai". Như vậy người khác sẽ không thấy bài đăng khi lướt bảng tin, trừ khi chủ động vào trang cá nhân của cô.

Đăng xong, Thư Ngâm để điện thoại sang một bên, bắt đầu thu xếp hành lý.

Lần đi này kéo dài từ một đến hai tháng. May mà đang mùa hè, quần áo mỏng nhẹ, chỉ cần một chiếc vali 24 inch là đã đủ.

Thu dọn xong xuôi đã hơn tám giờ tối.

Cô mua vé tàu khởi hành lúc 10 giờ rưỡi đêm.

Không còn cách nào khác — nơi cô sắp đến là vùng núi xa xôi. Từ Nam Thành phải ngồi chuyến tàu tốc xuyên đêm suốt 28 tiếng để đến được tỉnh lỵ. Sau đó, chuyển sang tàu cao tốc mất khoảng 50 phút để đến thành phố. Cuối cùng, bạn đại học của cô — Kim Đình sẽ lái xe đến đón.

Toàn bộ kế hoạch tiếp theo đều do Kim Đình lo liệu.

Sau chặng hành trình dài đằng đẵng, Thư Ngâm và Kim Đình cuối cùng cũng gặp lại nhau.

Lâu ngày không gặp, hai người ôm chặt lấy nhau. "Lâu quá không gặp, tiểu Thư."

"Ừ, lâu thật đấy, Đình Đình."

Kim Đình kéo vali cho cô: "Về nhà tớ tắm rửa nghỉ ngơi chút rồi mình ra ngoài ăn một bữa. Cứ thư thả vài hôm, đợi đến thứ tư tớ sẽ đưa cậu đi."

Thư Ngâm hỏi: "Chỗ đó xa lắm không?"

"Xa lắm, phải ngồi xe khách mất hai tiếng, rồi chuyển sang xe buýt dân vận."

Kim Đình chợt nhớ ra điều gì: "À đúng rồi, sóng điện thoại trên đó rất kém. Cậu nên báo với người nhà một tiếng. Lỡ không liên lạc được họ lại lo rồi báo công an thì rắc rối."

Nói đến đây, cô ấy vẫn còn chút sợ hãi: "Lần đầu tớ đi, mẹ gọi gần chục cuộc không được, suýt nữa báo mất tích."

Thư Ngâm tròn mắt: "Gì mà nghiêm trọng vậy?"

Kim Đình phá lên cười: "Thật mà. Tốt nhất cậu cứ báo trước đi cho yên tâm."

Lên xe, Thư Ngâm lấy điện thoại ra định nhắn cho Thẩm Dĩ Tinh một câu.

Nhấn nút nguồn, màn hình tối đen như mực — hết pin rồi. Kim Đình đưa dây sạc cho cô: "Trong xe tớ có thể sạc."

Thư Ngâm lắc đầu, không nhận: "Thôi, chắc chẳng ai tìm mình đâu."

Kim Đình trêu: "Thế còn Thẩm Dĩ Tinh? Cô ấy dính cậu như keo mà."

Thư Ngâm mỉm cười: "Cô ấy biết tớ sang tìm cậu rồi."

Kim Đình nheo mắt, cười cợt: "Cô ấy không sợ tớ cướp cậu luôn à?"

Hồi đại học Thẩm Dĩ Tinh lúc nào cũng sợ Thư Ngâm kết bạn thân với người khác. Hai trường cách nhau ba mươi cây số, nhưng hễ không có tiết học cô ấy lại bắt taxi sang tìm Thư Ngâm. Đến mức bạn cùng phòng còn từng tưởng hai người họ là một cặp.

Thư Ngâm bật cười: "Hồi đó cô ấy chỉ sợ tớ không quen bạn mới, ở trường một mình thấy cô đơn."

Kim Đình lắc đầu: "Nếu cô ấy là đàn ông chắc hai người đã thành đôi lâu rồi."

Thư Ngâm nghĩ một lúc, không thể không đồng ý.

Cô rất thích kiểu người như Thẩm Dĩ Tinh — lúc nào cũng chân thành, luôn miệng nhấn mạnh rằng Thư Ngâm tuyệt vời đến thế nào. Bao nhiêu năm làm bạn, dù Thẩm Dĩ Tinh đôi khi có hơi "trọng sắc khinh bạn" nhưng chưa bao giờ vì Đoạn Hoài Bắc mà lạnh nhạt với cô. Chưa một lần.

Hai người trò chuyện, đùa giỡn, rồi bàn bạc tiếp những ngày sắp tới.

Còn chiếc điện thoại của Thư Ngâm thì vẫn lặng lẽ tắt máy. Cô không buồn bật lên nữa.

Vì thế cũng chẳng nhận được tin nhắn từ Thương Tòng Châu. Tin nhắn của anh gửi đi, ngắn gọn và đúng mực.

Không hỏi cô đi đâu.

Cũng chẳng hỏi bao giờ quay về.

Chỉ gửi vài tấm hình xe ô tô, kèm theo một câu: [Em thích kiểu dáng nào?]

Anh đợi suốt một ngày. Không có hồi âm.

Lại chờ thêm ba ngày nữa. Vẫn bặt vô âm tín.

Một tuần trôi qua. Vẫn im lặng.

Lúc ấy, Thương Tòng Châu mới thật sự nhận ra Thư Ngâm đúng là kiểu người nói gì làm nấy. Câu trạng thái kia của cô đúng là không nói suông.

— "Không có ở đây, đừng tìm. Tìm cũng không trả lời." Cô ấy khá lạnh lùng.

Thương Tòng Châu có chuyến công tác nước ngoài ở châu Âu, đến khi về nước thì đã đến giữa tháng Chín.

Thư Ngâm vẫn chưa hồi âm.

Thương Tòng Châu cầm điện thoại trong lòng bàn tay, gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc, giữ một sự điềm tĩnh đến mức lạnh lẽo.

Thỉnh thoảng anh mở khóa điện thoại, thấy không có tin nhắn từ cô thì lại tắt màn hình.

Rồi lại mở khóa.

Rồi lại tắt.

TÌNH YÊU KHÔNG KHOẢNG CÁCH

Chương 61