Cứ thế, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Dung Ngật đến tìm anh, tiếng "tách tách" mở rồi khóa màn hình vang lên liên tục khiến anh ta phát bực. Tâm trạng vốn đã chẳng tốt đẹp gì, định đến tìm Thương Tòng Châu để than thở vài câu nào ngờ người kia cũng không khá hơn là bao—thẫn thờ, lơ đãng, như thể đang chơi một trò tiêu khiển vô nghĩa với chiếc điện thoại.
"Anh có thể dừng lại được không? Ồn quá." Dung Ngật mặt không đổi sắc, nhưng giọng điệu thì đầy bực bội.
Thương Tòng Châu cau mày nhẹ, khẽ nói: "Xin lỗi."
Dung Ngật tiếp lời: "Dạo này trông anh không bình thường chút nào."
Thương Tòng Châu: "Thật sao?"
Dung Ngật: "Hay là có vấn đề gì trong kết quả khám sức khỏe?" Anh ta chỉ có thể nghĩ đến khả năng đó.
Thương Tòng Châu khẽ cười, như thể có luồng khí nặng nề dội lên từ ngực: "Không đâu, sức khỏe rất tốt, tất cả chỉ số đều bình thường."
Cuối cùng anh cũng rời mắt khỏi điện thoại, chuyển sự chú ý sang Dung Ngật— người trông cũng chẳng vui vẻ hơn mình là mấy: "Cậu thì sao? Cũng có chuyện gì à? Trông chẳng khá hơn tôi là bao."
Dung Ngật cằn nhằn: "Không có gì cả, chỉ là mong Quốc khánh đừng được nghỉ. Giá mà được đi làm liền bảy ngày thì tốt biết mấy."
"..."
"Ai chọc cậu thì tìm người mà xả giận, đừng dồn lên nhân viên." Thương Tòng Châu liếc anh ta một cái rồi nói tiếp: "Khu nghỉ dưỡng sẽ thử vận hành vào dịp Quốc khánh này, nếu cậu rảnh thì đi cùng tôi kiểm tra một chuyến."
"Không đi." Dung Ngật từ chối ngay tức khắc.
"Không đi thì ở nhà nằm ườn bảy ngày, tôi không quản đâu." "..."
Dung Ngật lườm Thương Tòng Châu một cái sắc như d.a.o rồi lầu bầu chửi rủa vài câu trước khi bỏ đi.
Sau khi Dung Ngật rời đi, Thương Tòng Châu như sực nhớ ra điều gì đó, lại lôi điện thoại ra lần nữa.
Nhưng lần này anh không nhắn cho Thư Ngâm, mà mở khung trò chuyện với Thẩm Dĩ Tinh.
Anh nhắn: [Dạo này bận không?]
Thẩm Dĩ Tinh trả lời rất nhanh, là một tin nhắn thoại, mang theo chút bất ngờ.
"Thương Tòng Châu? Ủa... anh Tòng Châu, sao tự dưng anh lại nhắn cho em? Nhưng mà giờ em đang bận công việc rồi, xong việc em sẽ liên lạc lại nhé."
Tiếng ồn ào lộn xộn vang lên trong đoạn ghi âm, nếu nghe kỹ còn có cả âm thanh phát thanh từ loa của trung tâm thương mại.
Thương Tòng Châu lờ mờ nghe thấy giọng phát thanh trong đó nói: "Nam Thành Yintai".
Không nghĩ nhiều, anh lập tức cầm lấy điện thoại, rời khỏi văn phòng.
Tầng một trung tâm thương mại Nam Thành Yintai là khu mỹ phẩm với đủ loại quầy thương hiệu.
Thẩm Dĩ Tinh được một nhãn hàng mời tham gia sự kiện offline.
Sự kiện chỉ mới bắt đầu mà cô đã thấy đói cồn cào. Phần việc của cô đã xong, đang định chuồn ra ngoài tìm gì ăn thì bất chợt thấy trong đám đông có một dáng người quen thuộc.
Cô chớp chớp mắt. Khi nhận ra người kia đúng là Thương Tòng Châu, cô lập tức luồn qua đám người, chạy về phía anh.
Cô vỗ nhẹ vai anh: "Anh Tòng Châu."
Thương Tòng Châu quay lại, ánh mắt mang theo chút ngạc nhiên: "Dĩ Tinh? Trùng hợp vậy, gặp em ở đây."
Thẩm Dĩ Tinh cười tươi, mắt cong cong: "Lâu rồi không gặp, anh Tòng Châu càng ngày càng đẹp trai đấy."
Thương Tòng Châu chỉ cười nhẹ, không để tâm.
Thẩm Dĩ Tinh hỏi: "Vừa rồi anh nhắn tin cho em là có chuyện gì muốn tìm em à?"
Anh đáp nhẹ nhàng: "Gửi nhầm thôi."
Câu trả lời khiến Thẩm Dĩ Tinh hơi thất vọng, môi mím lại đầy tiếc nuối. Nhưng chỉ một giây sau, cô lại nhanh chóng hào hứng trở lại: "Lâu ngày không gặp, để em mời anh một bữa nhé?"
Đúng giờ ăn trưa.
Thương Tòng Châu nói: "Sao để em mời được, dù sao em cũng gọi anh là ' anh ', thì để anh mời."
Thẩm Dĩ Tinh chỉ chờ câu này: "Vậy thì em cảm ơn anh Tòng Châu trước nha!"
Thật ra, trong lịch trình sự kiện lát nữa cô còn phải cùng vài beauty blogger khác đến khách sạn gần đó ăn trưa. Nhưng loại hoạt động này cô tham gia nhiều rồi, kể cả là khách sạn bảy sao đi nữa thì ăn hoài cũng chán. Huống hồ phải cùng bàn với một đám người không thân thiết, vừa ăn vừa phải cười nói xã giao, mệt mỏi không để đâu cho hết.
Thế nên cô thà ăn với Thương Tòng Châu còn hơn. Dù giữa hai người cũng không thân đến vậy.
Nhưng ở Thương Tòng Châu có một loại khí chất đặc biệt—ở cạnh anh không khiến người ta thấy gượng gạo hay lúng túng.
Sự ôn hòa, nhã nhặn như đã ăn sâu vào tận cốt cách, lại không hề tạo khoảng cách.
Thẩm Dĩ Tinh cũng có nét riêng—chỉ cần là bạn, cô có thể thoải mái trò chuyện, nói cười không ngớt.
Trong lúc ăn, câu chuyện tự nhiên dẫn đến cái tên Thư Ngâm.
"Trước đây em có nghe Thư Ngâm kể anh là cháu của thầy dạy cô ấy thời đại học, còn giới thiệu một công việc phiên dịch cho cô ấy nữa." Thẩm Dĩ Tinh cảm kích nói: "Anh Tòng Châu, sau này nếu có việc gì kiếm ra tiền nhớ giới thiệu thêm cho Thư Ngâm nhà em nhé?"
Giọng Thương Tòng Châu nhạt đi thấy rõ: "Trước đây có một việc như thế, nhưng anh không liên lạc được với cô ấy. Gửi tin nhắn cũng không thấy trả lời."
"À... chắc là do cô ấy đang ở vùng núi, chỗ đó không có sóng điện thoại."
"Vùng núi? Đi du lịch à?" Anh khẽ nhíu mày. "Không phải đâu."
Thẩm Dĩ Tinh khẽ thở dài, nói: "Chuyện này... dài lắm."
"Có một cô bạn học cùng đại học với Thư Ngâm, tên là Tinh Tinh. Sau khi tốt nghiệp cô ấy thi đỗ công chức ở quê nhà. Quê Tinh Tinh khá hẻo lánh, phía dưới còn có mấy thôn miền núi. Mỗi dịp lễ Tết cô ấy đều phải đi bộ đường rừng đến thăm các hộ nghèo."
"Có một hộ nghèo kia, trong nhà có một bé gái đang học cấp hai, học rất khá, nhưng hoàn cảnh thì tệ vô cùng. Mẹ em ấy đã bỏ đi, còn bố thì liệt nửa người dưới, cả nhà chỉ vừa đủ ăn no qua ngày. Lấy đâu ra tiền cho con học tiếp?"
"Thư Ngâm sau khi nghe câu chuyện đã nảy ra ý định giúp đỡ cô bé đó tiếp tục đến trường."
"...Giúp đỡ à?" Thương Tòng Châu không giấu được vẻ ngạc nhiên trong lòng.
Anh vẫn nhớ lần đầu đưa cô về nhà, căn nhà cô sống lúc ấy— nói là xập xệ cũng chẳng ngoa.
Nhiều năm sau gặp lại, cô đã thay đổi rất nhiều. Cô sống trong căn hộ ngay trung tâm thành phố. Cô gầy đi.
Và xinh đẹp hơn hẳn.
Còn về học vấn và công việc hiện tại—
Anh thường xuyên nhìn thấy tên cô trên bảng tuyên dương của trường cấp ba. Dù không còn nhớ tên giáo viên chủ nhiệm lớp cô nhưng anh vẫn nhớ rõ thầy ấy từng khen cô rất nhiều, bảo rằng cô tiến bộ qua từng kỳ thi, không thua gì những gì những lời giáo sư Giang từng nói về cô.
Cô gái Thư Ngâm khi còn là học sinh là người luôn âm thầm nỗ lực, luôn tiến bộ qua từng lần kiểm tra—xứng đáng với những gì cô đang có hiện giờ: học vị, công việc, và cả cuộc sống này.
Nhưng có một điều... vẫn chưa hề thay đổi.
Thương Tòng Châu nhớ rất rõ, mỗi lần thấy cô, bên cạnh cô luôn có thêm Thẩm Dĩ Tinh.
Khi ấy, Thẩm Dĩ Tinh là một cô gái nổi bật—xinh đẹp đến mức thu hút mọi ánh nhìn. Con người thường bị hấp dẫn bởi những thứ xinh đẹp.
Khi ánh mắt tất cả mọi người đều hướng về Thẩm Dĩ Tinh, ánh mắt Thương Tòng Châu lại dõi theo Thư Ngâm.
Cô quá lặng lẽ, lặng lẽ như thể sẵn sàng biến mất khỏi đám đông bất cứ lúc nào, bị mọi người quên lãng không thương tiếc.
Có lẽ bởi anh đã quen làm người tốt nên luôn muốn kéo cô lại gần với sự náo nhiệt.
Thư Ngâm giống như ánh trăng mờ sau ngày dài u ám—khó nhìn thấy, khó chạm tới. Bình thường chẳng mấy ai ngẩng đầu nhìn trăng. Nhưng khi trời đầy mây đen, người ta mới bất giác nhớ đến nó, rồi buông một câu thờ ơ: "Trăng thì có ích gì, chẳng sáng là bao, ra đường vẫn phải nhờ đèn đường mà đi."
Rồi Thẩm Dĩ Tinh kể tiếp: "Thư Ngâm nói cô ấy biết cuộc đời có nhiều lựa chọn, không phải ai học nhiều cũng sẽ thành công.
Nhưng bản thân cô ấy là người đã nhờ việc học mà thay đổi số phận. Nên nếu cô bé kia cũng muốn học, thì Thư Ngâm sẵn sàng giúp."
Ánh trăng thật sự vô dụng sao? Nhìn xem—
Cô ấy vẫn đang âm thầm soi sáng cho người khác.
Bằng thứ ánh sáng dịu nhẹ, khiêm nhường của chính mình. Thương Tòng Châu im lặng hồi lâu, hỏi: "Cô ấy... không sợ à?" "Sợ gì cơ?" Thẩm Dĩ Tinh nghiêng đầu hỏi.
"Lỡ như số tiền giúp đỡ... không đến tay cô bé ấy thì sao?"
"Vì vậy mà cô ấy đã đến tận nơi gặp cô bé đó rồi." Thẩm Dĩ Tinh vừa nói vừa lộ rõ vẻ vừa xót xa vừa khâm phục Thư Ngâm: "Ngồi xe hơn ba mươi tiếng, sau đó còn phải đi bộ trên đường núi nửa tiếng."
Thương Tòng Châu khẽ cụp mắt, rồi lại ngẩng lên, hỏi: "Cô ấy quyết định giúp đỡ từ bao giờ?"
Về chuyện của Thư Ngâm, có lẽ Thẩm Dĩ Tinh đủ sức viết thành một cuốn ký sự đầy ắp từng chi tiết.
Cô gần như biết tất cả mọi điều về Thư Ngâm: "Ngay sau dịp Thanh Minh không lâu."
Thương Tòng Châu khẽ bật cười—một tiếng cười rất nhẹ, gần như là thở ra: "Vậy mà khi anh gặp cô ấy hồi tháng Sáu cô ấy chẳng nói gì cả."
Thẩm Dĩ Tinh nhìn anh, khẽ nhún vai: "Thì có gì đáng để kể đâu? Cứ suốt ngày nhắc chuyện giúp đỡ người khác nghe như đang khoe khoang vậy. Người thật sự muốn làm việc tốt sẽ không bao giờ đem chuyện đó ra treo trước miệng."
Quán ăn xung quanh ồn ào náo nhiệt, khách ra vào tấp nập. Gió từ điều hòa phả ra từ bốn phía, mát lạnh.
Thế nhưng cổ họng Thương Tòng Châu lại khô nóng, hơi thở như sôi lên tận ngực.
Nhân viên phục vụ bưng món ăn ra.
Giữa làn hơi nóng bốc lên nghi ngút từ món canh mới mang đến, Thương Tòng Châu vẫn chưa động đũa.
Thẩm Dĩ Tinh ngậm đầu đũa, thấy anh cứ ngồi thẫn thờ, ánh mắt chẳng biết trôi dạt nơi đâu, hỏi: "Anh Tòng Châu, đang nghĩ gì thế?"
"Không có gì." Anh mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy như được gọt dũa bằng sự dịu dàng và buồn bã. Những đường nét sắc sảo trên gương mặt anh như mềm lại dưới nụ cười ấy.
Yết hầu khẽ chuyển động, như đang lặp lại cho chính mình nghe
—gần như là lời độc thoại: "Chỉ là... bỗng dưng xác nhận được một điều."
—
Rằng khi anh đi trong đêm tối, không cần đèn đường. Chỉ cần ánh trăng là đủ.