Thư Ngâm muốn nói cô thật sự rất thích kiểu đó. Cô thích kiểu oversize đến cùng cực.
Từ đầu đến chân, từ áo khoác cho đến... nội y. Được không?
Có thể chấp nhận được không?
...Ừm, có lẽ không ổn lắm. Nghe kiểu gì cũng giống... b**n th**.
Thư Ngâm cực kỳ lúng túng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: "Đồ của một người bạn."
Sắc mặt Thẩm Dĩ Tinh dần nghiêm lại, nụ cười có phần gượng gạo: "Bạn trai à?"
Thư Ngâm đáp: "Không phải."
Giọng Thẩm Dĩ Tinh đầy thận trọng: "Người đó... đã ngủ lại nhà cậu sao?"
"Không, anh ấy bị ướt mưa nên vào tắm nhờ rồi thay đồ thôi." Thư Ngâm nói, cố giữ giọng điệu tự nhiên: "Trong kho còn mấy bộ đồ nam của cậu để lại mà. Cậu quên rồi à?"
"Không quên." Ánh mắt Thẩm Dĩ Tinh không rời khỏi bộ đồ đang phơi trên ban công, nhìn chằm chằm như muốn xuyên thủng từng sợi vải.
Thư Ngâm thấy thế thì lòng như lửa đốt, vội vàng hạ giàn phơi xuống, luống cuống thu hết đồ đem vào phòng.
Thẩm Dĩ Tinh mím môi, ánh mắt đầy oán thán, trừng mắt liếc Trần Tri Nhượng một cái sắc như dao.
Ánh mắt đó, chỉ hai anh em họ mới hiểu.
Bất chợt, như nhớ ra điều gì, Thẩm Dĩ Tinh vội chạy vào phòng chứa đồ.
Lật tung tìm kiếm cuối cùng cũng lôi ra được một thùng các hộp bao cao su vẫn còn nguyên vẹn. Hồi đầu năm có nhãn hàng gửi tặng Thẩm Dĩ Tinh để nhờ quảng cáo dịp lễ Tình nhân. Cô ấy chỉ bóc một hộp để chụp ảnh, còn hơn ba mươi hộp vẫn nằm nguyên trong thùng chưa động tới.
Vỏ hộp vẫn còn bọc nilon.
Thẩm Dĩ Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Chắc là... thật sự chỉ tắm thôi, không có gì khác.
—
Bữa tối trôi qua trong yên ổn. Ăn xong Trần Tri Nhượng nói: "Anh còn có việc, đi trước."
Thẩm Dĩ Tinh nhai mấy miếng bánh hoa quế, vừa ăn vừa hồn nhiên trò chuyện với Thư Ngâm về chuyện công tác, nói cười suốt, đến hơn mười giờ mới rời đi.
Nhưng cô ấy không về nhà mình mà băng qua hành lang, mở cửa bước vào nhà Trần Tri Nhượng.
Vừa mở cửa mùi khói thuốc xộc thẳng vào mũi, nồng nặc đến khó chịu.
Thẩm Dĩ Tinh khựng lại, mắt chậm rãi rũ xuống. Cô ấy bước vào, tiện tay khép cửa.
Phòng khách không bật đèn.
Trần Tri Nhượng ngồi trên sofa, laptop đặt trên đùi, tay gõ bàn phím liên tục. Ngón trỏ và ngón áp út kẹp điếu thuốc, thỉnh thoảng rít một hơi. Cả người toát ra vẻ mệt mỏi và chán chường.
"Tại sao anh không theo đuổi cô ấy?" Đó là câu đầu tiên Thẩm Dĩ Tinh thốt ra.
Trần Tri Nhượng hay chê cô ngốc, nhưng hai người là anh em ruột. Anh thông minh thế, em gái liệu có thể ngốc đến đâu?
Đúng như Thương Tòng Châu từng nói, Thẩm Dĩ Tinh chỉ không giỏi việc học chứ không phải không có năng lực. Cô có sở trường của mình.
Thư Ngâm cũng thường bảo: Thẩm Dĩ Tinh là kiểu người "đại trí nhược ngu" – thông minh nhưng giả vờ ngốc.
Thật ra, Thẩm Dĩ Tinh biết hết. Mọi thứ, cô đều biết.
"Em đã cho anh biết bao nhiêu cơ hội, rất nhiều rất nhiều cơ hội. Người ta vẫn hay nói gần nước thì được cá. Anh, rõ ràng anh thích Thư Ngâm mà, tại sao anh không chịu chủ động một lần vì cô ấy?"
Cô đứng đối diện anh, nhìn từ trên cao xuống.
Khói thuốc mù mịt che khuất gương mặt anh. Cô không nhìn rõ, cũng không thể đọc nổi suy nghĩ của anh.
Ánh sáng trắng từ màn hình hắt lên mặt Trần Tri Nhượng. Da anh vốn đã trắng, lúc này càng lộ rõ vẻ mệt mỏi xanh xao. Nhưng đôi mắt anh lại lạnh lẽo, như ngâm trong băng giá.
"Thích cô ấy à—" Anh bật cười lạnh lẽo, đầy giễu cợt. Đuôi mắt khẽ nhướng lên, ánh nhìn như muốn đóng băng cô: "Thẩm Dĩ Tinh, em vẫn ngây thơ quá. Em tưởng chỉ cần 'thích' là mọi chuyện đều có thể giải quyết êm đẹp sao?"
"Chứ không thì sao?"
"Anh thích cô ấy thì có ích gì? Sao em không hỏi ngược lại cô ấy có thích anh không?"
"Anh không thể học theo em một chút được à? Cách em từng bước bước lòng cô ấy chẳng phải anh đều nhìn thấy hết rồi sao? Học em khó đến thế à?"
"Khó." Trần Tri Nhượng đáp không chút do dự. Lồng ng.ực Thẩm Dĩ Tinh phập phồng vì tức giận.
Cô nhìn anh, người vẫn điềm nhiên hút thuốc và gõ bàn phím như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Cô tức tối giật điếu thuốc từ tay anh, mỉa mai: "Nếu không muốn cúi đầu theo đuổi người ta vậy chẳng phải chứng tỏ anh không hề thích cô ấy sao? Không thích thì hút thuốc làm gì? Người ta chỉ hút khi tâm trí rối bời thôi mà."
Trần Tri Nhượng ngừng gõ. Anh ngẩng lên, trong mắt chỉ còn lại vài tia bất đắc dĩ.
Anh trầm giọng, khàn khàn gọi:"Tinh Tinh."
"...Anh à." Thẩm Dĩ Tinh không thể hiểu nổi. "Thư Ngâm là người tốt như thế. Em dám khẳng định rằng trong tất cả những cô gái mà anh từng gặp, không ai tốt, giỏi giang và dịu dàng như cô ấy. Ngoài việc gia cảnh không khá giả ra, cô ấy gần như không có bất cứ khuyết điểm nào."
" Nhưng đó lại là điều anh để tâm nhất, Tinh Tinh."
"Anh cần một người bạn đời — chứ không phải chỉ là người yêu. Người mà anh chọn để kết hôn, ít nhất, bản thân cô ấy hoặc gia đình cô ấy phải hỗ trợ được sự nghiệp của anh."
Ánh mắt Thẩm Dĩ Tinh tràn ngập sự kinh ngạc, gần như không thể tin được.
Hồi còn nhỏ, kiểu người cô ghét nhất là những người chỉ vì cô xinh đẹp mà đeo bám. Cô hiểu quá rõ suy nghĩ của họ — một cô bạn gái đẹp là món trang sức khoe mẽ, là chiến tích để khoe khoang, chứ không phải là tình yêu.
Cũng bởi thế, đã từng có lúc cô cực kỳ chán ghét Trần Tri Nhượng, bởi khi được hỏi thích mẫu người như thế nào anh chỉ trả lời: "Xinh đẹp."
Sau này cô tự thuyết phục bản thân — với ngoại hình như anh, tìm một người xinh đẹp cũng là để xứng đôi.
Nhưng cô chưa bao giờ ngờ rằng nhiều năm trôi qua, người anh trai mà cô từng ngưỡng mộ nhất, lại vẫn là kiểu người cô từng căm ghét nhất.
"Tình yêu của người lớn là sự cân đo lợi ích."
"Trần Tri Nhượng," Thẩm Dĩ Tinh lau giọt nước mắt vừa rơi, nghiến răng:"Trong những việc khiến em thất vọng, anh chưa bao giờ làm."
Trần Tri Nhượng lại châm một điếu thuốc khác.
Anh rít một hơi sâu, phả khói, giọng vẫn bình thản: "Nói hết rồi thì về nhà đi. Em vừa đi công tác về chắc cũng mệt lắm. Về nghỉ ngơi sớm đi."
Đáp lại anh, là "RẦM—" một tiếng đóng cửa mạnh.
To, dứt khoát.
Làm điếu thuốc trong tay anh cháy dài ra một đoạn tro.
Anh bất động thật lâu, cho tới khi đầu thuốc cháy gần hết, nóng rực làm bỏng ngón tay. Anh buông tay, đầu lọc rơi xuống quần, làm cháy một lỗ nhỏ. Cái quần vốn thẳng thớm, không một nếp gấp, giờ lại có thêm một lỗ thủng vô nghĩa.
Giống như cuộc đời được vạch sẵn của anh, vì một khoảnh khắc bất cẩn mà đi chệch hướng.
Nhưng đi sai đường cũng không sao. Anh luôn đủ tỉnh táo để quay về con đường đúng đắn.
Điện thoại đổ chuông — là cuộc gọi công việc.
Anh bắt máy, giọng vẫn đều đều, điềm tĩnh và lạnh nhạt. Thư Ngâm nhận ra, tâm trạng Thẩm Dĩ Tinh rất tệ.
Cô cứ nghĩ do cặp đôi cãi nhau vặt, định nói vài lời cảm khái kiểu: "Làm gì có đôi nào mãi mãi yêu nhau như lúc đầu."