Điện thoại trong tay rung lên một cái.
Thư Ngâm cúi đầu nhìn. Là tin nhắn từ Thương Tòng Châu.
Anh gửi đến một tấm ảnh. Trong ánh đèn mờ của xe, móc treo cô tặng đã được treo lên gương chiếu hậu.
Thương Tòng Châu: "Hợp lắm."
Thư Ngâm im lặng rất lâu mới nhắn lại: "Nhìn cũng đẹp thật." Thương Tòng Châu: "Anh về tới nhà rồi."
Thư Ngâm: "Anh không bị ướt chứ?" Thương Tòng Châu: "Không."
Thư Ngâm: "Vậy thì tốt."
Cô nghĩ có lẽ cuộc trò chuyện sẽ dừng ở đây.
Từ trước đến nay cô vốn ít nói và hướng nội, dù ở cạnh Thẩm Dĩ Tinh cũng chẳng nói được mấy câu. Cô không thích giao tiếp, cũng chẳng giỏi xã giao. Lời nói trong các cuộc trò chuyện của cô lúc nào cũng ngắn ngủi, thiếu sức sống, đến chính cô cũng tự thấy mình là một người tẻ nhạt.
Không ngờ nửa tiếng sau, Thương Tòng Châu lại nhắn tới: [Áo của anh đang phơi ở ban công nhà em, anh quên lấy rồi.]
Thư Ngâm ngẩng đầu, nhìn ra ban công.
Đúng thật — trên đó có một bộ đồ đen, áo dài tay, quần dài.
Từ lúc họ gặp lại đến giờ, mỗi lần Thương Tòng Châu xuất hiện trước mặt cô đều trong bộ đồ đen.
Nhưng quần áo đen của anh cũng có sự phân loại rõ ràng.
Khi mặc vest, anh mang lại cảm giác lạnh lùng, sắc sảo, có phần xa cách. Còn khi mặc đồ thường lại trông giống một nam sinh đại học – trẻ trung, giản dị. Thư Ngâm: [Ừm.]
Thương Tòng Châu: [Mai anh qua đón em đi xem xe, tiện thể lấy đồ luôn.]
Thư Ngâm: [Hình như ngày mai trời vẫn mưa.]
[Tuần sau trời tạnh rồi, để khi đó đi xem xe cũng được.] Thương Tòng Châu: [Được, vậy hẹn thứ Bảy tuần sau.]
Thư Ngâm ngập ngừng, do dự không biết có nên là người chủ động kết thúc cuộc trò chuyện không.
Chẳng bao lâu sau, Thương Tòng Châu gửi thêm một tin: [Ngủ sớm đi nhé, chúc ngủ ngon.]
Thư Ngâm: [Ừm, ngủ ngon.]
Cuộc trò chuyện chính thức dừng lại. Cô nằm dài trên sofa, ngẩng đầu nhìn trần nhà. Trong ánh nhìn nghiêng nghiêng vẫn thấy rõ bộ quần áo của anh lặng lẽ treo ở ban công, qua lớp cửa kính lớn là màn mưa đêm đang trút xuống từng đợt ào ạt, dữ dội.
Chuyến đi vừa rồi khiến cô kiệt sức, vừa nhắm mắt đã thiếp đi trên sofa.
Giấc ngủ kéo dài bất thường. Lúc cô tỉnh dậy, bầu trời bên ngoài mờ xám, khó phân biệt là sáng sớm hay xế chiều.
Thư Ngâm ngồi thẫn thờ một lúc, đôi mắt vô hồn. Phải rất lâu sau cô mới cầm lấy điện thoại xem giờ. Ba giờ bốn mươi lăm phút chiều.
Trên điện thoại có tin nhắn từ Thẩm Dĩ Tinh. Thẩm Dĩ Tinh: [Chiều nay tớ về.]
[Cậu có ở nhà không?]
[Chắc khoảng sáu giờ tớ sẽ về tới nhà. Tối ăn gì đây?]
Đã rất lâu rồi Thư Ngâm không xuống bếp. Cô suy nghĩ một lát rồi trả lời: [Cậu muốn ăn gì? Hôm nay tớ nấu.]
Cứ như thể đã đoán trước được Thư Ngâm sẽ nhắn như vậy, gần như ngay sau khi cô gửi tin nhắn đi, Thẩm Dĩ Tinh liền gửi tới một loạt thực đơn.
Thẩm Dĩ Tinh: [Tớ yêu cậu nhất trên đời luôn đó!]
Thư Ngâm: [Vậy cậu thấy đồ ăn tớ nấu ngon hơn, hay đồ ăn anh cậu nấu ngon hơn?]
Thẩm Dĩ Tinh: [Tất nhiên là cậu rồi.]
Thẩm Dĩ Tinh: [Trần Tri Nhượng là gì chứ, làm sao sánh được với cậu?]
Tình anh em mỏng manh quá đỗi.
Thư Ngâm khẽ cười, mở ứng dụng đặt thực phẩm tươi sống giao tới tận nhà.
Thực ra ba người họ có một nhóm chat do Thẩm Dĩ Tinh tạo.
Trần Tri Nhượng và Thư Ngâm không kết bạn WeChat với nhau, có việc gì đều nhờ Thẩm Dĩ Tinh chuyển lời. Mà nếu Thẩm Dĩ Tinh không chuyển lời thì hai người kia sẽ trực tiếp nhắn trong nhóm.
Lần này cũng vậy.
Thư Ngâm: [@czr, tối nay đến nhà em ăn cơm nhé.] Khoảng mười phút sau.
Trần Tri Nhượng: [Ừ.]
Một lát sau, Thẩm Dĩ Tinh cũng nhắn trong nhóm.
Thẩm Dĩ Tinh: [Đang kẹt xe, chắc tớ sẽ về trễ một chút, hai người cứ ăn trước đi.]
Thư Ngâm: [Được.] Trần Tri Nhượng: [Ừ.]
Đến 6 giờ 10 phút tối, khi món cuối cùng vừa nấu xong thì chuông cửa vang lên.
Nhà Thư Ngâm dùng khóa vân tay, trong đó có lưu dấu vân tay của Thẩm Dĩ Tinh. Người bấm chuông không cần đoán cũng biết chắc là Trần Tri Nhượng.
Thư Ngâm bước ra mở cửa.
Bên ngoài Trần Tri Nhượng đứng đối diện cô, áo vest gập đôi khoác trên cánh tay. Một cơn gió nhẹ lướt qua mang theo mùi hương lạnh nhạt, nam tính từ người anh, lớp hương đầu phảng phất nét nhã nhặn.
"Anh tới rồi à," Cô nói. "Ừ." Anh đáp.
Vào nhà, Trần Tri Nhượng tiện tay khép cửa lại.
Khi anh cúi xuống thay giày, ánh mắt lướt qua tủ giày phát hiện bên trong có một đôi dép nam đã được bóc tem sử dụng.
Vòng giao thiệp của Thư Ngâm cực kỳ hạn chế, gần như khép kín. Với những người cô xem là bạn, cô luôn chân thành hết mực. Mỗi người bạn, dù như Trần Tri Nhượng – một người chẳng thể gọi là "bạn" cho đúng nghĩa – đến nhà cô, đều có riêng một đôi dép đi trong nhà.
Thế nên, việc có thêm một đôi dép nam xa lạ... rất khác thường.
Ánh mắt Trần Tri Nhượng thoáng trầm xuống, lóe lên tia lạnh lẽo sắc bén.
Anh cụp mắt, khôi phục lại vẻ điềm đạm thường ngày, thay xong giày liền đứng dậy, sải bước vào trong.
Đúng lúc đó hai chiếc điện thoại đồng loạt đổ chuông. Là tin nhắn từ Thẩm Dĩ Tinh.
Thẩm Dĩ Tinh: [Còn 5 phút nữa là tớ tới!] Thẩm Dĩ Tinh: [Không đến 5 phút luôn!] Thẩm Dĩ Tinh: [Sẽ nhanh thôi! Chờ tớ nha!]
Trần Tri Nhượng lên tiếng: "Đợi cô ấy về rồi ăn."
Thư Ngâm gật đầu: "Vậy anh ra sofa ngồi nghỉ một lát đi, em rót nước cho."
Cô quay người vào bếp, lấy ra lọ mật ong Thương Tòng Châu tặng, cắt chanh thành từng lát, pha một ấm nước chanh mật ong. Vừa pha xong bên ngoài đã vang lên tiếng mở khóa vân tay, sau đó là giọng Thẩm Dĩ Tinh vang lên: "Các bảo bối ơi có nhớ tớ không nào~?"
Đáp lại cô ấy là chất giọng lạnh lùng, chẳng mấy nể mặt của Trần Tri Nhượng: "Đoạn Hoài Bắc có biết em gọi người đàn ông khác là 'bảo bối' không?"
Thẩm Dĩ Tinh bĩu môi, đảo mắt: "Cạn lời! Em thật sự cạn lời với anh luôn đó!"
Tiếng dép vang lên, bước chân cô ấy nhẹ nhàng, vui vẻ.
Giọng cô càng lúc càng gần Thư Ngâm: "Bảo bối duy nhất của tớ – Thư Ngâm Ngâm à, lâu rồi không gặp, cậu có nhớ tớ không? Tớ nhớ cậu muốn c.h.ế.t luôn huhu~"
Thư Ngâm ôm ấm nước thủy tinh, vừa bưng ra vừa trả lời cô ấy: "Tớ cũng rất nhớ cậu."
Giọng nói dịu dàng, mềm mại, ngân vang đầy cảm xúc.
Yết hầu Trần Tri Nhượng khẽ chuyển động, vô thức nuốt khan. Anh biết rõ, cô không nhớ anh.
Nhưng trong lời cô nói, không có tên ai, cũng chẳng hướng cụ thể về ai.
Thư Ngâm rót cho Thẩm Dĩ Tinh một cốc nước chanh mật ong. Cô nàng nhấp một ngụm, tấm tắc khen: "Chua chua ngọt ngọt, ngon phết đó. Mà cậu mua mật ong ở đâu vậy?"
Động tác của Thư Ngâm khựng lại một nhịp, đáp qua loa: "Mua đại thôi."
Thẩm Dĩ Tinh cũng không để tâm, cầm lấy cốc nước còn lại đi về phía sofa đưa cho Trần Tri Nhượng. Đúng lúc đó cô ấy lướt thấy một thứ gì đó màu đen bên cạnh, bất giác quay đầu nhìn rồi lập tức khựng lại.
Giọng cô ấy lạnh đi thấy rõ: "Thư Ngâm Ngâm," Cô ấy kéo dài giọng: "Cậu có thể giải thích cho tớ biết đây là áo của ai không?"
" "
" "
Cả ba người trong phòng cùng nhìn về một chỗ.
Sắc mặt Trần Tri Nhượng dần sa sầm lại, anh quay đầu nhìn sang Thư Ngâm.
Ánh mắt Thẩm Dĩ Tinh cũng đầy vẻ "truy hỏi tội trạng", nhìn cô chằm chằm.
Thư Ngâm mím môi, chậm rãi nói: "Tớ mới mua bộ đồ đó mà. Bây giờ người ta đang thịnh hành mấy kiểu áo oversize mà, đúng không?"
Thẩm Dĩ Tinh bán tín bán nghi: "Áo của cậu thật à?" Thư Ngâm: "Chứ không lẽ của ai?"
Thẩm Dĩ Tinh nhìn kỹ lại: "Tớ thấy giống đồ đàn ông hơn." Thư Ngâm bình thản đáp: "Hàng nữ mà."
Gương mặt cô không hề biến sắc, thần thái bình tĩnh đến mức không thể bắt bẻ.
Có lẽ vì bao năm nay Thư Ngâm luôn là hình mẫu "gái ngoan" điển hình nên Thẩm Dĩ Tinh cũng nhanh chóng bị dắt mũi. Cô ấy chu môi, đặt ly nước xuống bàn: "Thôi kệ, tớ đi vệ sinh cái."
Thư Ngâm thầm thở phào.
Thế nhưng ngay khi vừa thở nhẹ ra thì trong nhà vệ sinh dành cho khách vang lên một tiếng hét chói tai:"Thư Ngâm Ngâm——!!!"
"Cậu giải thích cho tớ!!!"
"Tại sao trong thùng rác nhà vệ sinh lại có một cái... q**n l*t nam hả?!"
Trong chốc lát, đầu óc Thư Ngâm hoàn toàn trống rỗng.
Nhà vệ sinh dành cho khách, đúng như tên gọi, là để khách dùng. Dù trong thùng rác có nhiều hay ít, để tránh vi khuẩn sinh sôi, Thư Ngâm thường sẽ thay túi rác mỗi tuần một lần.
Cô mới về nhà hôm qua. Mà hôm qua...
Chỉ có Thương Tòng Châu từng đến nhà cô.
Hôm qua vì tốt bụng nên Thư Ngâm đã đưa cho Thương Tòng Châu bộ đồ mặc ở nhà và cả đồ lót mới của Thẩm Dĩ Tinh để lại.
Có lẽ sau khi thay xong anh tiện tay vứt đồ cũ vào thùng rác trong nhà vệ sinh khách.
Thẩm Dĩ Tinh đứng tựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, hừ nhẹ một tiếng, giọng điệu đầy mỉa mai: "Áo oversize thì đúng là đang thịnh hành thật, nhưng chắc chắn là... q**n l*t oversize thì không đâu, phải không?"
Thư Ngâm: "..."