— "Vì tai phải của anh... không nghe được nữa rồi."
Rất khó để tưởng tượng làm sao Thương Tòng Châu có thể thản nhiên buông ra câu nói ấy bằng giọng điệu nhẹ tênh như không có gì như thế.
Thư Ngâm cố gắng giữ bình tĩnh nhưng tim cô như bị một sợi dây siết chặt. Sợi dây ấy cứ thế co lại, rồi lại co thêm, bóp nghẹt lồng ng.ực và khí quản cô. Cuối cùng, khi cảm xúc không thể kìm nén được nữa, sợi dây ấy như bị một nhát d.a.o sắc bén cắt phăng.
Nghĩ đến chuyện Thương Tòng Châu từng là người cầm d.a.o hành quyết, có lẽ... cũng là để cứu người.
Giọng anh vang lên, mang theo nét cười nhẹ: "Sao em không nói gì vậy, Thư Ngâm?"
Khi anh dịu dàng gọi tên cô, nơi sâu thẳm trái tim Thư Ngâm chợt nhói lên một nỗi xót xa khó tả.
Giống như vô tình chạm phải dòng điện, xương cụt khẽ run, tim cũng run rẩy theo.
Cô muốn hỏi: Chuyện đó xảy ra từ bao giờ? Muốn hỏi: Không thể chữa được sao?
Cô còn muốn hỏi: Những năm qua, anh sống có ổn không?
Lời sắp thốt ra, suy nghĩ xoay vần trăm ngả, cuối cùng chỉ hóa thành một câu đơn giản: "Có nhiều người biết chuyện này không?"
Thương Tòng Châu khẽ cười, điềm đạm nói: "Cũng có vài người, nhưng không nhiều."
Thư Ngâm nhìn anh chăm chú, ánh mắt không rời: "Em sẽ giữ bí mật giúp anh."
Thương Tòng Châu thoáng sững người vài giây, rồi bật cười khẽ, giọng lơ đãng: "Không phải chuyện gì khuất tất, nói ra cũng không sao."
"Thẩm Dĩ Tinh và Trần Tri Nhượng... hai người đó biết không?" "Không."
"Ừ."
Thư Ngâm hơi cúp mắt xuống, trực giác mách bảo rằng nếu còn tiếp tục trò chuyện, e rằng cô sẽ chẳng thể nào giấu nổi ánh mắt đầy xót xa dành cho anh. Cô lập tức chuyển hướng: "Anh đói không?"
"Anh đặt đồ ăn ngoài, chắc sắp tới rồi."
Thương Tòng Châu nói: "Em đi tàu lâu như vậy chắc cũng mệt rồi. Ngồi nghỉ một lát, đợi đồ ăn đến nhé."
Anh ân cần đến vậy, sự quan tâm chu đáo ấy trong giữa những ngày gió mưa u ám chẳng khác nào một sự cứu rỗi.
Cứu lấy nỗi xót xa đang chực chờ tràn ra trong lòng cô.
Ngoài cửa sổ, trời đã tối hẳn. Gió lạnh gào thét, cuốn theo màn mưa nặng hạt, như trút xuống tất cả.
Cả hai ngồi ở hai đầu ghế sofa, im lặng, không ai nói gì.
Chẳng mấy chốc chuông cửa vang lên. Thương Tòng Châu đứng dậy còn nhanh hơn cả Thư Ngâm, bước ra lấy đồ ăn.
Ánh đèn chùm rọi xuống, phủ lên căn phòng một tầng sáng vàng nhạt. Họ ngồi đối diện nhau ở hai đầu bàn ăn. Thương Tòng Châu lấy từng món từ hộp ra, xếp ngay ngắn trước mặt cô. Món được đặt gần cô nhất là một phần sườn xào chua ngọt.
"Nghe nói sườn xào chua ngọt của Duyệt Giang Phủ làm ngon lắm, em nếm thử xem." Anh nói.
Một câu nói vô tình cô từng buột miệng nhắc đến vậy mà anh lại nhớ đến giờ.
Chỉ là phép lịch sự thôi sao?
Đối với người khác anh có chu đáo đến vậy không?
Thư Ngâm không dám nghĩ quá xa, chỉ khẽ đáp: "Vâng."
Ăn tối xong, Thư Ngâm quay về phòng. Lúc trở ra trên tay cô cầm thêm một món đồ.
Là một chiếc hộp hình chữ nhật. Thư Ngâm đưa cho anh: "Tặng anh đấy."
"Gì vậy?"
Thương Tòng Châu vừa hỏi vừa mở hộp ra xem.
Bên trong là một sợi dây da màu đen, ở giữa xâu năm hạt cườm hình lập phương. Hai hạt ở đầu dây được in logo thương hiệu, xung quanh có hoa văn dây leo tinh xảo. Ba hạt ở giữa, mỗi hạt khắc một chữ cái:
S C Z
Chính là ba chữ cái đầu trong tên phiên âm của anh.
Thư Ngâm nói: "Cái này có thể móc vào chìa khóa, hoặc treo trong xe như đồ trang trí cũng được."
Cô không tặng món quà này một cách vô cớ.
Khi Thương Tòng Châu nhờ cô làm phiên dịch đã chuyển trước cho cô năm nghìn. Nhưng sau đó cô lại nhận được khoản chuyển khoản từ công ty anh, tận ba vạn tệ. Cô có liên hệ với trợ lý Chu, băn khoăn hỏi có phải chuyển nhầm không.
Trợ lý Chu đáp: "Hợp tác rất suôn sẻ, cô góp công lớn, số tiền này không có gì quá đáng. Ngập ngừng một chút, anh ta khẽ ho nhẹ, có vẻ hơi ngượng: "Giám đốc Thương nhà chúng tôi luôn ra tay như vậy... Anh ấy... có phần giống mấy ông chủ nhà giàu mới nổi, cô cứ yên tâm nhận đi."
Nhưng trong lòng Thư Ngâm vẫn thấy áy náy.
Cô tra trên mạng các món quà phù hợp để tặng nam giới, phần lớn là quà bạn gái tặng bạn trai, như giày hay đồng hồ. Nhưng những món đó tặng Thương Tòng Châu thì không tiện. Tình cờ cô thấy chiếc móc khóa này có người bảo có thể dùng để gắn lên túi xách. Vì thế cô mang hình ảnh đến cửa hàng hỏi thử nhưng nhân viên bảo mẫu này trong nước đã ngừng bán. Thư Ngâm lại nhờ bạn ở nước ngoài, tìm mua qua mấy cửa hàng mới có được.
Thương Tòng Châu cầm trên tay, xoay qua xoay lại vài vòng, hỏi: "Chắc tốn nhiều công sức lắm mới mua được nhỉ?"
Thư Ngâm đáp: "Không đâu... chỉ là tiện thì mua thôi." Thương Tòng Châu mỉm cười: "Để mai anh treo nó trong xe." Nghe vậy, Thư Ngâm thở phào nhẹ nhõm.
"Anh cũng có thứ muốn tặng em." Thương Tòng Châu lấy ra một chiếc thẻ đưa cho cô.
Thư Ngâm không nhìn kỹ, thoáng tưởng là thẻ ngân hàng, mắt mở to: "Em không nhận tiền của anh đâu!"
"Tiền gì chứ?" Mắt anh ánh lên vẻ buồn cười: "Khu nghỉ dưỡng này là anh hùn vốn mở chung với vài người bạn, dịp Quốc khánh sẽ khai trương. Nếu hôm đó em rảnh có thể đến chơi. Cầm thẻ này đi, tất cả các khu vui chơi, giải trí đều được tự do sử dụng."
Lúc này Thư Ngâm mới nhìn rõ: là một chiếc thẻ VIP màu đen ánh vàng sang trọng.
Cô nói: "Cái này quý giá quá..."
Thương Tòng Châu điềm nhiên: "Chẳng phải em đang giúp anh giữ bí mật à? Coi như anh 'mua chuộc' em."
Anh nhắc đến... tai của mình. Thư Ngâm lập tức im lặng.
Cô không thể thản nhiên như anh.
Ngón tay miết lấy tấm thẻ VIP, bên ngoài mưa rơi lộp độp, rả rích như rơi thẳng vào lòng.
Ngày mưa, không khí ẩm thấp, trong phòng bỗng tĩnh lặng đến lạ thường.
Chợt anh nói: "Muộn rồi." Thư Ngâm khẽ đáp: "Vâng."
Thương Tòng Châu nói: "Anh đi đây."
Anh đứng dậy, chân ghế cọ vào sàn tạo nên tiếng động nặng nề. Thư Ngâm cũng đứng lên: "Anh mang theo ô đi."
Thương Tòng Châu đáp: "Không cần đâu." Cô vẫn kiên quyết: "Đừng để bị dính mưa."
Chiếc ô trong tay cô in họa tiết hoa nhí màu hồng phấn.
Thương Tòng Châu lần đầu thấy cô cứng đầu đến vậy. Anh thầm nghĩ nếu bị bọn Dung Ngật thấy mình cầm chiếc ô màu mè thế này không biết sẽ bị cười nhạo thế nào nữa. Nhưng cuối cùng anh vẫn bất lực nhận lấy chiếc ô từ tay cô.
Trước khi đi, anh dặn: "Ngủ sớm đi nhé."
Cô cũng dặn lại: "Anh cũng vậy, trời mưa thì lái xe chậm thôi." "Ừ."
Tiễn Thương Tòng Châu đi, Thư Ngâm như quả bóng vừa bị xì hơi.
Cô ngã người xuống sofa, toàn thân rã rời, ánh mắt trống rỗng.
Tầm mắt cô chợt dừng lại nơi bàn trà, vị trí trống trải lúc nãy vừa đặt... thiết bị trợ thính của anh.
Cô cảm thấy rất khó khăn tiếp nhận sự thật này.
Bất chợt, cô cầm điện thoại lên, định tra: "Mất thính lực tai phải thì cảm giác thế nào?"
Rồi lại sửa thành: "Mất thính lực tai phải do tai nạn..." Nhưng rồi – cô xóa hết.
Tất cả, cô đều xóa đi.
Đến giờ cô vẫn không rõ tình trạng tai anh nghiêm trọng tới đâu. Thực ra lúc đó, cô muốn hỏi rất nhiều điều – nhưng cô sợ.
Anh là kiểu người luôn toát ra khí chất ung dung, tự tin. Dù là thời niên thiếu hay khi đã trưởng thành, anh vẫn sáng sủa, rạng ngời, như cơn gió mát.
Sao lại...
Không thể nghe thấy nữa chứ...
Mắt cô dần nhòe đi, thế giới trước mắt mờ ảo như sương phủ, như một giấc mơ.
Giá mà tất cả chỉ là một giấc mộng.
Chỉ cần tỉnh lại, mọi thứ đều tan biến như chưa từng tồn tại. Đáng tiếc đây không phải mơ.