Chỉ một câu của cô liền phá tan tất cả những ẩn ý mập mờ, khung cảnh lãng mạn bỗng chốc trở nên lãng xẹt.
Thương Tòng Châu cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng anh cũng thấy dáng vẻ lúc này của cô rất dễ thương.
"Không có đâu, anh chỉ hỏi vậy thôi." Anh hòa giải bầu không khí: "Bộ đồ đó mặc thích thật, anh tính mua thêm vài bộ nữa."
"Thương hiệu đó chỉ bán đồ đôi thôi." "Vậy à?"
"Ừm."
"Chất vải rất dễ chịu, em thấy sao?"
"...Ừ." Giọng Thư Ngâm nhỏ dần, hơi lười nhác mà cũng có phần đằm xuống. Cô chớp mắt một cái, cố ý nhấn mạnh: "Là đồ đôi.
Mua là phải mua cả hai."
Trong lời nói vô thức mang theo chút ghen tuông.
Nhưng cơn ghen ấy lập tức biến mất khi cô thấy chiếc móc treo trong xe của Thương Tòng Châu.
Thư Ngâm khẽ nói: "Anh vẫn treo nó thật à?"
Thương Tòng Châu nổ máy, nghiêng mặt cười nhẹ, đường nét nghiêng nghiêng đầy cuốn hút: "Ừ."
Xe lăn bánh, móc treo đung đưa, những hạt ngọc có khắc chữ cái xoay vòng trong gió.
Thư Ngâm không kiềm được, đưa tay chạm vào. "Sao lại đột nhiên tặng móc treo cho anh?"
"Lúc làm phiên dịch tổng giám đốc Dung trả em rất hậu hĩnh. Em định chuyển tiền cho anh nhưng nghĩ đến anh không nhận nên đành mua một món quà."
Rốt cuộc vẫn là muốn tính toán rõ ràng với anh.
Anh vốn nghĩ mình là người lạnh lùng, nhưng so ra, Thư Ngâm còn lạnh hơn. Chuyện gì cũng muốn phân rạch ròi.
Thương Tòng Châu hơi nản: "Anh vẫn nên trả lại bộ đồ đó cho em."
Thư Ngâm cau mày, không hiểu sao anh lại nhắc lại chuyện này: "Thật sự không cần."
"Cần chứ."
"Thật sự không cần."
"Vậy để anh chuyển khoản cho em?"
Đèn đỏ bật lên, xe dừng lại sát vạch dành cho người đi bộ.
Vừa nói Thương Tòng Châu vừa mở khóa điện thoại, như thể định mở WeChat để chuyển tiền cho cô.
Thư Ngâm quýnh lên: "Không đáng bao nhiêu đâu, anh đừng chuyển, Thương Tòng Châu..." Giọng cô nghẹn lại, vừa khẩn cầu, vừa bất lực.
Mười mấy giây đèn đỏ chuyển xanh rất nhanh.
Thương Tòng Châu cố tình trêu cô, không ngờ cô lại phản ứng dữ dội như vậy.
Anh nhìn sang cô, giọng nhẹ tênh: "Có người còn bắt anh phải tính cả tiền giặt khô."
"..."
Nhận ra mình chính là " có người" trong câu nói ấy, Thư Ngâm nghẹn lại, cúi đầu né tránh ánh mắt anh.
"Hồi đó, chúng ta chưa thân mà." Cô chống chế.
"Đưa em về, đón em đi học." Giọng anh đều đều: "Vậy mà gọi là chưa thân à?"
Thư Ngâm im lặng vài giây, rồi nhẹ giọng: "Anh vẫn nhớ sao?"
Thương Tòng Châu khẽ thở dài, giọng nói m.ô.n.g lung, khó đoán: "Sao mà quên được chứ."
Dễ quên, là những việc tiện tay, tiện đường, tiện thể. Một lần.
Hai lần.
Ba bốn lần.
Thư Ngâm từ tốn hạ kính cửa sổ xe.
Gió ùa vào, mang theo tiếng tim đập rộn ràng trong lồng ng.ực cô.
Không khí sau cơn mưa trở nên oi bức, hơi ẩm dính nhẹp trên da thịt cô, ướt sũng như thể len lỏi vào tận trong lòng. Giống hệt tâm trạng của cô năm mười bảy tuổi khi thầm thích anh—mỗi đêm đều muốn từ bỏ, nhưng sáng ra lại bất lực mà tiếp tục thích.
Muốn rút lui cũng không được, bỏ cũng không đành, buông cũng chẳng xong. Giống như tơ nhện quấn quanh toàn thân, giãy dụa mà chẳng thể thoát ra.
Nỗi nhớ dâng đầy, tim nóng ran—nhưng khi ánh mắt cô lướt qua tai phải của anh, tất cả bỗng yên tĩnh trở lại.
Chiếc máy trợ thính nhỏ xíu được giấu kín nơi vành tai trong. Nếu không nhìn kỹ gần như không phát hiện được.
Tất cả những lời muốn nói nhưng không thành câu, hóa thành vị đắng xót, cuộn trào trong dạ dày.
Ánh mắt Thư Ngâm dần tối lại.
Bất ngờ Thương Tòng Châu nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt trong trẻo, khí chất nhã nhặn, phong độ ung dung.
"Sao không nói gì nữa?"
"Vì dường như nói gì... cũng là lỗi của em." Thư Ngâm bật cười: "Tính toán với anh từng đồng tiền giặt khô, chi li như thế, em giống như người ngoài thật đấy."
Anh thu lại ánh mắt, nhìn thẳng phía trước, chuyên tâm lái xe.
Tay đặt trên vô lăng, tay áo xắn cao, để lộ đường nét cơ bắp rắn rỏi, gọn gàng.
"Sau này, còn muốn tính toán rõ ràng như vậy nữa không?" Thư Ngâm cười nhạt: "Không đâu."
Cô nuốt xuống nỗi đau đang cào xé trong lòng.
Cô chưa bao giờ muốn so đo. Chỉ là, cô sợ—sợ nếu giữa họ có quá nhiều ơn nghĩa, cô sẽ trở nên tham lam.
Gặp anh một lần, sẽ muốn gặp lần nữa.
Những điều nhỏ nhặt anh dành cho cô, có thể chỉ là lòng tốt thoáng qua như nước rỉ qua kẽ tay. Nhưng cô lại giống như con tỳ hưu, tham lam đến mức muốn chiếm trọn từng kẽ tay ấy.
Cô chưa từng là người tham lam.
Chỉ là, cô sợ bản thân mình sẽ trở thành một người như vậy.
Sau khi xem xét kỹ về hiệu năng, mẫu mã, cấu hình và nhu cầu, Thương Tòng Châu chọn ra cho Thư Ngâm năm mẫu xe. Năm mẫu này thuộc hai hãng xe khác nhau.
Đến đại lý đầu tiên, giám đốc showroom đích thân ra tiếp. Vì trên n.g.ự.c ông ta không đeo bảng tên nên Thư Ngâm cứ ngỡ là một nhân viên bán hàng nhiệt tình.
Giới thiệu sơ qua xong, cô đi lái thử.
Mới thử một mẫu Thư Ngâm đã chắc chắn: "Lấy xe này đi. Em trả hết luôn được không?"
Trước khi đến cô đã lên mạng tìm hiểu. Cô biết nhân viên bán xe thường thích khách trả góp hơn, vì như vậy họ sẽ nhận được nhiều hoa hồng hơn. Ai cũng vì cơm áo gạo tiền, cô hiểu được.
Nhưng cô lại không thích trả góp. Cảm giác như mình nợ tiền người khác.
Dù là nợ tiền hay nợ tình đều khiến cô không yên lòng. Những món nợ như vậy thường ám vào giấc ngủ, khiến cô tỉnh giấc giữa đêm với cái lưng đẫm mồ hôi lạnh.
Cô cứ tưởng sẽ phải thương lượng đôi co một hồi, không ngờ nhân viên lại đáp nhanh như cắt: "Dĩ nhiên là được."
Ngược lại Thương Tòng Châu lên tiếng khuyên: "Không muốn xem thêm mấy mẫu khác à?"
Thư Ngâm lắc đầu: "Không cần đâu."
"Có những chiếc cảm giác lái còn tốt hơn cũng không muốn xem sao?"
Nhân viên bán hàng đã đi lấy giấy tờ để nói chuyện về nội thất và quà tặng đi kèm. Khu vực nghỉ lúc này chỉ còn lại Thư Ngâm và Thương Tòng Châu.
Cô khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng: "Anh từng nghe về định luật nhặt vỏ sò chưa? Ở bãi biển, anh nhặt được một vỏ sò, thấy nó đẹp lắm. Nhưng nếu anh đi tiếp, sẽ thấy những cái còn tròn hơn, bóng hơn, lấp lánh hơn. Làm gì có cái nào là đẹp nhất? Sẽ luôn có cái đẹp hơn."
Giọng cô nhẹ như gió, dịu dàng như đang kể chuyện cổ tích, khiến người ta chỉ muốn lắng nghe mãi. " Nhưng với em, cái em đang có chính là tốt nhất rồi." Cô cúi đầu, cười: "Nên em không muốn đi tìm vỏ sò khác nữa."
Đôi mắt đen láy của Thương Tòng Châu, lặng lẽ nhìn cô chăm chú.
Khuôn mặt cô trắng trẻo thanh khiết, trang điểm nhạt, ngũ quan không đến mức nghiêng nước nghiêng thành. Nhưng nếu cô là một vỏ sò thì nhất định là cái đầu tiên anh nhặt, là cái mà anh cam tâm tình nguyện giữ mãi trong tay.
Điểm khác biệt giữa anh và Thư Ngâm là: anh sẽ mang theo vỏ sò đầu tiên đó tiếp tục bước đi, dù sau đó có bắt gặp những cái lấp lánh hơn, đẹp hơn— anh vẫn giữ thật chặt trong tay mình cái đầu tiên ấy, không chịu buông.
Họ giống nhau.
Với cả hai, thứ khiến họ rung động từ cái nhìn đầu tiên—chính là thứ đẹp nhất trong mắt họ rồi.