Cô ấy định nói "Tớ bảo mua xe cho cậu mà cậu không chịu?", nhưng nghĩ đến đó lại nuốt lại.
Bởi vì với Thư Ngâm, những chuyện có thể giải quyết bằng tiền... chính là những việc trọng đại nhất của cuộc đời cô.
Rất nhiều năm trước— rất, rất nhiều năm về trước.
Thẩm Dĩ Tinh từng muốn tặng Thư Ngâm một đôi giày cao gót. Giày cũng không đắt, chỉ hơn ba triệu.
Nhưng bị Trần Tri Nhượng ngăn lại.
Tới tận bây giờ Thẩm Dĩ Tinh vẫn còn nhớ rõ giọng điệu của Trần Tri Nhượng khi ấy—nghiêm nghị, dạy dỗ, nhẹ nhàng mà đầy thấm thía: "Dĩ Tinh, bạn của em không giống em. Gia đình cô ấy bình thường. Một bộ đồ em tùy ý mặc có khi đã bằng thu nhập cả tháng của nhà cô ấy rồi. Em tặng quà cũng nên chọn món mà cô ấy có thể 'đáp lễ' được. Hiểu không?"
Lúc đó Thẩm Dĩ Tinh không nghĩ nhiều, chỉ muốn mang những thứ mình thấy tốt đẹp để chia sẻ với Thư Ngâm.
Chính Trần Tri Nhượng là người kiên nhẫn dạy cô ấy cách tặng quà để Thư Ngâm không cảm thấy áy náy, không thấy gánh nặng.
Vậy mà cô ấy không hiểu nổi tại sao bây giờ Trần Tri Nhượng lại thay đổi như thế?
Cảm xúc là thứ dễ lan truyền.
Ban đầu chỉ có tâm trạng Thư Ngâm không tốt
Chẳng mấy chốc, cả hai cùng ngồi đó, người này thở dài một tiếng, người kia lại tiếp tục tiếng thở than. Thở tới thở lui như dàn đồng ca.
Rồi bỗng dưng cả hai lại đồng loạt cười phá lên. Thư Ngâm: "Tớ xài tiền, cậu thở dài cái gì chứ?" Thẩm Dĩ Tinh: "Tớ khó chịu mà."
Thư Ngâm hỏi: "Cậu khó chịu gì chứ?" Thẩm Dĩ Tinh hừ lạnh: "Trần Tri Nhượng." Cơn giận này rõ ràng đã đè nén rất lâu rồi.
Thư Ngâm không kìm được tò mò: "Rốt cuộc hai người cãi nhau vì chuyện gì vậy?"
"Bí mật." Thẩm Dĩ Tinh lầm bầm: "Dù sao thì cậu cứ nhớ kỹ, Trần Tri Nhượng là một gã tồi. Tránh xa anh ta ra."
Thư Ngâm thầm nghĩ từ trước đến giờ cô vẫn luôn giữ khoảng cách với Trần Tri Nhượng mà.
Hai người u uất, cứ thế nằm vật ra ghế sofa.
Chỉ nằm được nửa tiếng, lần lượt từng người bò dậy, bắt đầu làm việc.
Thế giới của người lớn vốn dĩ rất tàn khốc— khóc xong, đau xong vẫn phải cắn răng làm việc tiếp. Tình yêu quan trọng, tình thân quan trọng, tình bạn cũng quan trọng... nhưng điều quan trọng nhất là: phải sống.
Mà muốn sống, thì phải có tiền.
Nghĩ kỹ lại, thời học sinh Thư Ngâm cũng chưa từng vì thích Thương Tòng Châu mà xao nhãng việc học.
Ngược lại, chính vì có anh cô lại càng nỗ lực hơn. Không thể nghĩ nữa.
Không thể tiếp tục nghĩ đến anh nữa. Càng nghĩ... lại càng thích.
Tình cảm từng được cất giấu kỹ lưỡng kia giờ đây lại đang cuộn trào trỗi dậy.
Sắp đến kỳ nghỉ Quốc khánh, Thư Ngâm nhận một bản dịch mới, hạn giao là cuối tháng 11—thời gian khá thoải mái.
Thẩm Dĩ Tinh cũng có công việc phải làm. Trong kỳ nghỉ, cô ấy cần đăng năm bài quảng cáo lên Weibo.
Hai người đã lên kế hoạch đi nghỉ dưỡng suối nước nóng nên phải tranh thủ hoàn thành việc trước để nghỉ ngơi cho trọn vẹn.
Trong lúc vừa chỉnh ảnh vừa than thở, Thẩm Dĩ Tinh nói: "Hồi đi học, lúc nào bài tập tớ cũng đợi đến phút chót mới làm. Nếu lúc đó mà siêng năng được như bây giờ chắc tớ đã thi cùng trường đại học với cậu rồi."
Thư Ngâm cười: "Chúng ta bây giờ cũng chẳng khác gì học cùng trường đấy thôi."
Thẩm Dĩ Tinh: "Vậy thì tớ đã không phải đi du học."
Thư Ngâm liếc cô ấy, ánh mắt có chút giảo hoạt: "Cũng tức là cậu đã chẳng gặp được Đoàn Hoài Bắc."
Nghe đến đó, Thẩm Dĩ Tinh bỗng im bặt.
Cô ấy đưa tay gãi nhẹ mí mắt, cười có chút "bán đứng bạn vì trai": "Thế thì thôi đi. Không cố học cũng tốt."
Thư Ngâm bĩu môi "xì" một tiếng.
Quốc khánh và Trung thu năm nay sát nhau nên được nghỉ dài ngày, bắt đầu từ thứ Sáu.
Tới thứ Tư, hai người cùng vươn vai, Thư Ngâm nói: "Tớ xong việc rồi, còn cậu?"
Thẩm Dĩ Tinh: "Tớ cũng làm xong rồi."
"Ngủ một giấc đi. Chiều mai tớ lái xe lên núi." Thẩm Dĩ Tinh hỏi han: "Còn xe của cậu, bao giờ thì lấy được?"
"Chắc trong hai hôm tới. Nhân viên bán hàng bảo sẽ gọi điện báo."
"Vậy để tớ đi cùng cậu." "Ừ."
Chiều thứ Năm, hai người ăn trưa xong thì lên đường đến khu nghỉ dưỡng.
Thư Ngâm ngồi ghế phụ, do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhắn tin cho Thương Tòng Châu.
Thật ra dạo này họ vẫn trò chuyện lác đác—hầu như là anh chủ động bắt chuyện.
Cô cố tình làm ngơ, nhưng rồi phát hiện bản thân thật sự không thể không trả lời.
Mỗi khi để anh " bị bỏ mặc" quá lâu, Thư Ngâm nhận ra chính trái tim mình cũng bị bỏ mặc theo.
Một cảm giác tự làm tự chịu, không thể cứu vãn.
Tin nhắn gửi đi được chừng khoảng mười phút thì phía Thương Tòng Châu hồi âm.
Là một tin nhắn thoại.
Thư Ngâm định chuyển giọng nói thành văn bản nhưng đúng lúc đó Thẩm Dĩ Tinh gọi cô, tay run lên vì chột dạ, lỡ nhấn nhầm vào nút phát.
Trong khoang xe kín, giọng Thương Tòng Châu vang lên rõ ràng.
Âm sắc trầm ấm, phát âm gọn gàng, mang theo nụ cười. Qua điện thoại, giọng nói ấy như được phủ thêm một lớp mê hoặc: "Anh có việc đột xuất, chắc sẽ tới trễ. Em cứ chơi trước đi. Mai anh tới tìm em ăn trưa được không? Thư Ngâm."
Lại là " được không".
Lại gọi "Thư Ngâm" dịu dàng đến vậy.
Thư Ngâm trầm ngâm, đang nghĩ nên trả lời thế nào. Còn Thẩm Dĩ Tinh thì nổi hết cả da gà.
Thử hỏi, bao năm yêu nhau với Đoàn Hoài Bắc, cô ấy chưa từng được hưởng cảm giác yêu đương ngọt ngào kiểu này.
Một sự dịu dàng đến mức gần như mê hoặc lòng người. Phải rồi.
Là đang quyến rũ.
Thẩm Dĩ Tinh không hề ngốc— nói chi trong chuyện tình cảm nam nữ, cô ấy lại càng thông minh lanh lẹ.
Khi biết quần áo phơi ngoài ban công nhà Thư Ngâm, cả đồ lót trong thùng rác... tất cả đều là của Thương Tòng Châu, Thẩm Dĩ Tinh đã đoán ra mọi chuyện.
Dù đã nhiều năm không gặp Thương Tòng Châu nhưng cô ấy nghe kể về anh rất nhiều.
Nghe nhiều nhất là lại có người bị anh từ chối.
Trông thì ôn hòa nhã nhặn nhưng thực ra lại lạnh nhạt vô cùng.
Có người vì thế mà dè bỉu Thương Tòng Châu, nói anh "chuyện kia" không ổn. Cũng có kẻ đồn anh là gay.
Tóm lại, anh không gần gũi phụ nữ là thật.
Nghĩ đến việc Trần Tri Nhượng từng bỏ lỡ Thư Ngâm, Thẩm Dĩ Tinh thấy tiếc thay cho anh trai mình.
Nhưng nếu người bên cạnh Thư Ngâm là Thương Tòng Châu... Cô ấy vẫn thấy tiếc.
Cô ấy từng mong rằng nếu có thể từ bạn thân trở thành chị dâu thì tốt biết mấy.
Trần Tri Nhượng ấy à, không xứng.
Nghĩ đến đây Thẩm Dĩ Tinh lại càng bực bội hơn.
Bị Trần Tri Nhượng ảnh hưởng, tâm trạng cô ấy cứ tụt dốc không phanh.
Huống hồ Thư Ngâm và Thương Tòng Châu còn chưa có gì rõ ràng mà đã mập mờ như vậy.
Còn bạn trai cô ấy—Đoàn Hoài Bắc lại chẳng có được một nửa sự dịu dàng của Thương Tòng Châu.
Khóe môi Thẩm Dĩ Tinh giật nhẹ, cười khẩy không cảm xúc, giả vờ như không nghe ra giọng người trong đoạn ghi âm, mỉa mai lạnh tanh: "Ai thế? Giọng hay đấy, nhưng mà sao nghe giống hệt mấy thằng tra nam quanh tớ."
" "
"Thư Ngâm Ngâm à, cậu phải cẩn thận đấy. Loại đàn ông tệ bạc ấy rất giỏi lừa mấy cô thỏ con chưa từng yêu đương như cậu."
Thẩm Dĩ Tinh nói như thể đang cảnh báo nghiêm túc,
"Trước khi yêu thì gọi cậu là 'bé con', là 'cục cưng', ngày nào cũng hỏi han quan tâm. Đến khi yêu rồi cậu mới nhận ra cái miệng gọi cậu là bảo bối ấy, không biết đã từng hôn bao nhiêu 'bảo bối' khác rồi!"
" "
" Đúng là đại tra nam!" " "
"Dơ bẩn!" " "
"Tránh xa hắn ra!" " "