TÌNH YÊU KHÔNG KHOẢNG CÁCH

Chương 73

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~10 phút

Thư Ngâm rất chắc chắn.

Đoạn ghi âm Thương Tòng Châu gửi đến giọng nói anh không hề làm bộ làm tịch, đường nét âm sắc hoàn toàn giống như ngày thường, cuối câu hơi nhấc lên một chút. Thành thật, chân thành, không có chút ý đồ trêu đùa nào trong đó.

Sao lại thành tra nam được?

Chẳng lẽ... chỉ vì giọng trời sinh giống tra nam?

Thẩm Dĩ Tinh thì cứ như bị sét đánh, một câu lại nối tiếp một câu mang theo sự phẫn nộ.

Ngữ điệu càng lúc càng cao, cứ như đã từng bị một tên tra nam nào đó làm tổn thương sâu sắc.

Sự xấu hổ vì vô tình bật loa ngoài đoạn ghi âm cũng bị lời mắng nhiếc của Thẩm Dĩ Tinh cuốn bay.

Thư Ngâm bất lực: "Là Thương Tòng Châu." Mắt Thẩm Dĩ Tinh trợn to: "Cái gì cơ?"

Rồi lập tức, chính nghĩa bốc cao: "Không ngờ luôn đó! Thương Tòng Châu mà cũng là tra nam à!"

Thư Ngâm bị chọc đến bật cười: "Cậu có thể bẻ cong sự thật đến vậy sao?"

"..."

"Không phải hả?"

"Không phải." Thư Ngâm thấy đầu mình đau như búa bổ, giọng nói lộ rõ sự bất lực: "Tụi mình hẹn nhau ăn ở khu nghỉ dưỡng, nãy tớ nhắn hỏi anh ấy đến chưa nên anh ấy mới gửi đoạn đó."

Quả thực là rất bất lực.

Phải đi giải thích mối quan hệ của hai người.

Bọn họ hiện tại, rốt cuộc là quan hệ gì?

Ngay cả Thẩm Dĩ Tinh cũng hỏi: "Hai người thân thiết như vậy từ bao giờ, còn hẹn nhau ăn uống nữa?"

Thư Ngâm mấp máy môi, nhưng lại như đã mất đi khả năng nói.

Cô chua xót nhận ra có lẽ mình chỉ thích hợp làm một người phiên dịch, chỉ giỏi chuyển lời cho người khác, còn khi để bản thân tự tổ chức ngôn từ thì lại yếu ớt đến đáng thương, không thể nói tròn câu.

May thay một cuộc gọi từ Đoàn Hoài Bắc đến cứu cô khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.

Điện thoại của Thẩm Dĩ Tinh kết nối với loa trên xe, đoạn đối thoại tình cảm của hai người lập tức vang vọng trong khoang xe— hoàn toàn không nể mặt người độc thân đang ngồi ghế phụ.

Nhưng mà cũng chẳng phải ngọt ngào gì lắm.

Đoàn Hoài Bắc là người giữ khuôn phép, biết trong xe còn có Thư Ngâm nên rất chừng mực.

"Anh ơi, anh tan làm chưa?"

"Mai mới xong," Anh nói: "Ngày mai anh qua với em."

"Vậy sáng mai em mở mắt ra là phải nhìn thấy anh đó nha~" Thẩm Dĩ Tinh nũng nịu, nhưng là kiểu làm nũng với vẻ ngạo nghễ của kẻ được yêu chiều: "Được không?"

"...Thư Ngâm đang ở đó đấy, em nói chuyện chú ý chút đi."

"Em đã chú ý lắm rồi còn gì." Thẩm Dĩ Tinh nhìn Thư Ngâm, câu sau rõ ràng là nói với cô bạn thân: " Đúng không, Thư Ngâm Ngâm?"

Thư Ngâm đeo tai nghe vào hai tai, không nói gì.

Thấy vậy Thẩm Dĩ Tinh cười nghiêng ngả, cười đến cong cả người.

Cuối cùng, vì có người thứ ba hiện diện, Thẩm Dĩ Tinh cũng không dám nói chuyện điện thoại quá lâu. Điện thoại vừa ngắt chưa bao lâu, phía trước chính là khu nghỉ dưỡng suối nước nóng sang trọng.

Cổng chính được trang trí bằng đài phun nước điêu khắc từ ngọc thạch trắng, nước chảy róc rách, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Ngoài sảnh, nhân viên mặc đồng phục khách sạn lịch sự ra đón họ.

"Xin chào, xin hỏi quý khách tên là?"

Thư Ngâm đưa ra chiếc thẻ VIP màu đen viền vàng mà Thương Tòng Châu đưa.

Nụ cười công thức trên mặt nhân viên, trong chớp mắt hóa thành vẻ lễ phép pha chút nịnh nọt.

"Xin hỏi quý khách tên là?" "Thư Ngâm."

"Vâng, mời quý khách vào trong, chúng tôi sẽ làm thủ tục nhận phòng cho quý khách."

Sảnh chính bên trái là trần kính lộ thiên, phủ cây xanh, có rèm lá dày tạo cảm giác như một ốc đảo riêng biệt.

Bên phải lại trái ngược hoàn toàn—ánh đèn mờ ấm, yên tĩnh tĩnh lặng, là khu nghỉ ngơi với nhạc cổ điển du dương.

Ngay cả Thẩm Dĩ Tinh— người từ nhỏ đã lớn lên trong nhung lụa cũng không kìm được mà trầm trồ: nơi này đâu phải khu nghỉ dưỡng gì, đúng là hàng tiêu tiền.

Bức tranh treo trên tường là tranh của các bậc thầy tranh Ukiyo-e nổi tiếng của Nhật Bản, hiếm đến mức có tiền cũng chưa chắc mua được. Ấy vậy mà ở đây lại treo hờ hững trong sảnh lớn, như thể chẳng có gì đáng giá.

Thư Ngâm chỉ cần đưa hai chiếc thẻ ra, không cần nói thêm điều gì, lập tức được đối đãi như khách quý.

Quản lý khách sạn đích thân phục vụ, nét mặt mang nụ cười chuẩn mực, nhẹ nhàng hỏi: "Xin hỏi quý khách thích kiểu phòng nào? Chúng tôi có hai loại phòng: phòng suối nước nóng trong nhà và phòng suối nước nóng ngoài trời."

Vừa nói vừa cầm máy tính bảng, đưa cho họ xem hình ảnh thật của hai kiểu phòng.

Đều là dạng phòng suite, phòng ngoài trời có sân vườn riêng, cây tùng xanh, trúc, và dòng nước chảy róc rách.

Còn phòng suối trong nhà thì từ bồn tắm có thể nhìn ra sân vườn nhỏ riêng biệt qua bức tường kính.

Thẩm Dĩ Tinh nói: "Phòng ngoài trời đi." Thư Ngâm thì ngược lại: "Trong nhà."

Quản lý hỏi: "Vậy hai phòng cạnh nhau được không ạ?" Thư Ngâm: "Được."

Rất nhanh, quản lý trả lại hai thẻ VIP cho họ. Thư Ngâm hỏi: "Thẻ phòng đâu?"

Quản lý nói: "Chiếc thẻ cô đang cầm chính là thẻ phòng. Với thẻ này, cô có thể tự do sử dụng mọi dịch vụ trong khu nghỉ dưỡng."

Thư Ngâm như đã hiểu ra: "Vậy đến lúc trả phòng mới thanh toán luôn à?"

"Không cần đâu." Quản lý giải thích kỹ hơn: "Chiếc thẻ cô cầm là thẻ của ông chủ chúng tôi. Có nghĩa là cô tiêu dùng dưới danh nghĩa ông ấy. Mà ông chủ thì không cần phải trả tiền."

" Tôi không quen biết ông chủ các anh."

Quản lý thoáng sững lại: "Vậy xin hỏi ai đã đưa thẻ này cho cô?" Thư Ngâm đáp: "Thương Tòng Châu."

Cô nhớ rõ Thương Tòng Châu từng nói khu nghỉ dưỡng này là do bạn anh đầu tư.

Quản lý bật cười: "Hóa ra là bạn gái của Nhị thiếu Thương." Thư Ngâm định phủ nhận.

Nhưng quản lý không cho cô cơ hội lên tiếng: "Cũng như nhau cả thôi, Nhị thiếu cũng được coi là một trong các ông chủ của chúng tôi."

"...Hả?" Thư Ngâm ngỡ ngàng.

"Ôi dào—" Thẩm Dĩ Tinh kéo tay Thư Ngâm, không ngần ngại mà "lợi dụng" Thương Tòng Châu: "Cậu quan tâm làm gì, miễn anh ta đưa thẻ cho cậu thì cứ dùng thôi. Người ta nhiều tiền như thế đâu thiếu mấy đồng này."

Cô ấy gần như đoán được nơi này là của ai – địa bàn của Tề Dật Lễ, người anh em sinh tử với Thương Tòng Châu, thiếu gia nhà họ Tề nổi tiếng ở phía Tây thành phố. Việc Thương Tòng Châu có thể tặng Thư Ngâm chiếc thẻ VIP hạng đen này nói lên điều gì, không cần nói cũng hiểu.

Trong lòng Thẩm Dĩ Tinh cán cân vô hình đã nghiêng về phía Thương Tòng Châu – vì theo đuổi Thư Ngâm, anh đã mang cô vào thế giới của mình.

Chỉ riêng điểm đó, Trần Tri Nhượng đã hoàn toàn thua.

Làm thủ tục nhận phòng xong, quản lý đích thân dẫn họ lên phòng.

Tối qua Thư Ngâm thức khuya làm việc, giờ có phần mệt mỏi. Cô nằm dài trên giường, mắt nhìn lên trần nhà, chẳng rõ đang suy nghĩ gì.

Ánh nắng xuyên qua rèm cửa, chiếu lên làn da trắng bệch của cô, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt. Cô đưa tay kéo chăn lên, trùm kín toàn thân, vùi mình trong khoảng tối yên ắng.

Đột nhiên, cô thấy hối hận.

Hối hận vì đã đến đây. Mọi thứ nơi này – từ cảnh vật cho đến con người – đều âm thầm nhắc nhở cô: Nhìn xem, đây chính là thế giới của Thương Tòng Châu – xa hoa, tráng lệ, đắt đỏ và phô trương. Anh là người đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn của giới hào môn.

Còn cô, Thư Ngâm, cô là gì? Cô là gì?

Cô nghĩ, mình là người bình thường đến mức không đủ tư cách đặt chân vào chốn phồn hoa đó.

Chẳng khác gì nhân viên lễ tân trong sảnh khách sạn, hay cậu bé trông xe đón họ ban nãy.

Sự tự ti mà cô đã cố kìm nén nhiều năm nay lại âm thầm trỗi dậy. Cô ghét bản thân mình, ghét việc mình lại đi thích Thương Tòng Châu.

Cô từng nghĩ chỉ cần mình cố gắng thì có thể thoát khỏi bóng tối của gia đình, thoát khỏi mặc cảm vì nghèo khó, có được sự an toàn đủ đầy để chống lại mọi bất an do quá khứ đem lại.

Cho đến giờ phút này, cô mới nhận ra đứng trước Thương Tòng Châu, cô mãi mãi sẽ thấy tự ti.

Yêu một người bắt đầu từ việc tự cảm thấy không xứng. Cô tưởng mình sẽ khóc, nhưng không.

Từ lâu cô đã hiểu, nước mắt chỉ là cờ trắng của kẻ yếu. Khóc không thể giải quyết được gì.

Sẽ không ai quan tâm cô đã khóc bao nhiêu, càng không ai hỏi cô đã chịu bao nhiêu ấm ức, tổn thương.

Cổ họng cô khô khốc như cát sa mạc, cô nuốt nước bọt, gượng đứng dậy, rót cho mình một ly nước.

Bầu trời bên ngoài đã chuyển đêm.

Thẩm Dĩ Tinh gửi tin nhắn đến: [Tớ nghe nói ở đây có quán bar.] [Mình đi uống chút gì đi?]

[Bạn trai không có nhà, rủ bạn thân trốn đi bar, gọi mấy anh người mẫu nam, xõa một trận!]

Thư Ngâm vốn là người trầm tĩnh, không thích ồn ào, lại càng không uống rượu.

Nhưng hôm nay không hiểu sao cô lại muốn say một lần. Cô ngẫm nghĩ vài giây, rồi nhắn lại: [Đi.]

Trong quán bar, nhịp trống dồn dập, ánh sáng mờ ảo rực rỡ.

Dựa vào chiếc thẻ VIP hạng đen, nhân viên đưa hai người lên khu ghế lô tầng hai. Từ đây có thể nhìn rõ sàn nhảy phía dưới – nơi những nam nữ trẻ tuổi đang cuốn lấy nhau trong điệu nhảy nóng bỏng. Động tác mập mờ, táo bạo, áo quần ngắn cũn, phô bày những đường cong gợi cảm nhất.

Âm thanh và ánh sáng giao hòa thành một khối hỗn độn khiến người ta tạm thời quên hết muộn phiền.

Không khí sực mùi rượu mạnh, men nồng dần dần xâm chiếm lý trí. Những kìm nén ngày thường, trong khoảnh khắc này được dịp bùng nổ. Bàn tay của người trẻ tuổi không kiêng dè mà lần tìm khám phá da thịt của nhau, Dưới ánh đèn laze lúc mờ lúc tỏ, tất cả như vỡ òa trong đêm.

Thư Ngâm vội vàng quay mặt đi, như thể chính mình vừa làm điều táo bạo ấy – má đỏ, tim đập thình thịch.

Thẩm Dĩ Tinh mải chọn đồ uống, không để ý đến sự khác lạ của cô.

Cô ấy như khám phá ra vùng đất mới, hào hứng chỉ vào thực đơn: "Cậu nhìn tên mấy ly rượu này xem, buồn cười thật đấy."

"'Áp lực như núi', 'Singapore Sling', 'Trong làng có cô bé tên Tiểu Phương', 'Ai mà không muốn làm kẻ vô dụng'... ơ, cái này là gì

—'Tương tư mà hai chẳng chín, một chờ ba nghĩ năm hoài bảy mong'... càng đọc càng rối!"

Giọng cô ấy bỗng chùng xuống khi lật đến trang cuối: "Gì thế này, có 'mối tình đầu', 'yêu đơn phương', 'thất tình' mà không có 'đang yêu' à?"

Nghe vậy ánh mắt Thư Ngâm khẽ xao động.

Ánh đèn neon trong mắt cô, lặng lẽ như ánh đèn huỳnh quang trắng nhợt.

Thẩm Dĩ Tinh hào phóng vung tay: "Cho mỗi loại một ly, trừ 'yêu đơn phương' và 'thất tình'!"

Thư Ngâm mím môi, không đáp.

"...Thôi, gọi hết đi. Coi như tớ uống thay Trần Tri Nhượng." Thẩm Dĩ Tinh thở dài, vẻ mặt bất mãn.

Vừa nghĩ tới Trần Tri Nhượng là cô ấy lại thấy tức. Nếu không vì anh ta thì tâm trạng cô ấy đâu đến nỗi tệ như thế, phải chạy ra bar uống rượu giải sầu!

Chẳng bao lâu sau mặt bàn mạ vàng được lấp kín bởi những ly rượu rực rỡ đủ màu.

Trông như nước ngọt, nhưng lại nồng nhẹ.

Thẩm Dĩ Tinh hỏi: "Cốc nào là 'yêu đơn phương' thế?"

Nhân viên liếc qua, chỉ vào ly rượu mà Thư Ngâm đang cầm trong tay: "Là ly cô ấy đang cầm."

Thư Ngâm vừa mới đưa miệng chạm vào ly, khựng lại một chút. Nụ cười bên môi cô nhẹ tênh nhưng đầy vẻ tự giễu.

Thật trùng hợp.

Tùy tay chọn một ly, lại chọn ngay "yêu đơn phương". Vậy còn "thất tình" là ly nào?

Thẩm Dĩ Tinh hỏi thay cô.

Thư Ngâm đặt ly "yêu đơn phương" trở lại bàn, đưa tay lấy một ly khác.

Nhân viên ho nhẹ, nói: "...Cũng là ly cô ấy đang cầm." Thư Ngâm: "...".

Thẩm Dĩ Tinh giật mình, bất ngờ trở nên mê tín: "Cậu tuyệt đối không được uống! Cậu còn chưa từng yêu đương, làm sao gọi là thất tình được? Không may mắn chút nào, không được uống!"

TÌNH YÊU KHÔNG KHOẢNG CÁCH

Chương 73