TÌNH YÊU KHÔNG KHOẢNG CÁCH

Chương 74

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~11 phút

Thư Ngâm dịu dàng an ủi cô ấy, đồng thời vì tư lợi riêng mà đưa tay lấy ly rượu tên 'Thất Tình', đưa lên môi nhấp một ngụm.

Vị thanh mát pha chút ngọt ngào, hậu vị lại mang theo chút chua xót và đắng cay. Quả thật... cũng có chút mùi vị của thất tình.

Thẩm Dĩ Tinh hỏi: "Ngon không?"

Thư Ngâm đáp: "Không thấy rõ vị rượu lắm."

Thẩm Dĩ Tinh ra vẻ người từng trải: "Rượu trái cây đều như vậy cả."

Nhưng thực ra... cô ấy cũng chưa uống rượu bao giờ.

Hai người đều không biết phần lớn các loại cocktail được pha chế đều có hậu lực rất mạnh.

Cứ thế, từng ly nối tiếp nhau, cả hai uống rượu như uống nước giải khát.

Mà họ chẳng hay phòng bên cạnh chính là chỗ ngồi đẹp nhất tầng hai.

Trên chiếc sofa ở đó, một người đàn ông đang ngồi, dáng vẻ thư thái, đôi chân dài vắt hờ lên mặt bàn mạ vàng. Ngũ quan sắc sảo nổi bật, ánh mắt lạnh lùng xa cách, trong đôi mắt đen lóe lên tia sắc lạnh. Anh ta ngồi một mình, thời gian chờ đợi càng lâu, giữa hai mày càng hằn rõ nét bực bội.

Anh ta lấy điện thoại ra, giọng mang theo sự cảnh cáo, gọi cho ai đó: "Thương Tòng Châu, cậu định bắt tôi đợi đến bao giờ nữa?"

Lúc này, Thương Tòng Châu đang bận trêu chọc Dung Ngật, bất ngờ nhận được cuộc gọi của Tề Dật Lễ, giọng lạnh đến rợn người.

"Cứ phải đến quán bar, cậu cũng biết tai tôi không chịu được tiếng ồn mà." Thương Tòng Châu tự giễu.

"Trên tầng hai không ồn." Quả thật rất yên tĩnh.

Dù sàn nhảy dưới tầng một có náo nhiệt đến đâu, kính cách âm cũng cắt gần hết tiếng động.

Tầng hai yên ắng, không giống quán bar, mà giống một quán cà phê hơn.

Thương Tòng Châu khẽ chép miệng, vốn định đi tìm Thư Ngâm vậy mà lại bị hai người kia nhất quyết không để anh đi.

"Được rồi, tôi qua ngay."

Xe dừng lại, Dung Ngật uể oải bước vào quán bar, Thương Tòng Châu đi sau mấy bước.

Đi ngang qua tầng một, âm nhạc sôi động vang dội khiến tai anh ù lên từng hồi, nhưng sắc mặt vẫn bình thản, không chút gợn sóng, lặng lẽ bước lên tầng hai.

Tới chỗ ngồi, ba người trò chuyện được một lúc thì Dung Ngật bất ngờ rời đi. Tề Dật Lễ nhàn nhã tiếp tục uống rượu, Thương Tòng Châu nhíu mày, đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.

Trên bàn, mỗi ly rượu chỉ còn khoảng một phần ba.

Thẩm Dĩ Tinh nhận được cuộc gọi của Đoàn Hoài Bắc, nói chuyện vài câu, mặt mày rạng rỡ: "Anh đang qua đây à?"

Thư Ngâm hiểu ngay, cô nàng sắp đi trước để gặp Đoàn Hoài Bắc rồi.

Cô vẫy tay, cười cười: "Đi đi."

Trước khi đi, Thẩm Dĩ Tinh có phần áy náy: "Bé yêu, xin lỗi nhé."

Thư Ngâm khẽ hừ một tiếng: "Người gọi điện cho cậu mới là bé yêu thật sự." Rồi cô mượn lời của Thẩm Dĩ Tinh để "phản công": "Miệng thì gọi mình là bé yêu, mà thực tế lại đi hôn bé yêu khác."

Thẩm Dĩ Tinh cười đến rung cả người: "Cậu đúng là có khiếu hài hước thật đó."

Thư Ngâm: "Đi nhanh đi, đừng để Đoàn Hoài Bắc chờ lâu."

Thẩm Dĩ Tinh: "Cậu nhớ về phòng sớm đấy, đừng uống nhiều quá."

Thư Ngâm: "Biết rồi."

Sau khi Thẩm Dĩ Tinh rời đi Thư Ngâm cũng đứng dậy, nhưng không phải về phòng, mà là đi vệ sinh.

Uống nhiều quá, không nhịn nổi.

Nhà vệ sinh được thiết kế hình tròn, nam nữ tách riêng hai bên, chính giữa là khu vực bồn rửa tay.

Thư Ngâm đứng ở phía nữ, cúi đầu rửa tay, tiếng nước chảy róc rách. Phía bên kia cũng vang lên tiếng nước.

Rửa tay xong, cô vô thức ngẩng đầu lên.

Không ngờ lại bắt gặp một ánh mắt quen thuộc.

Rõ ràng Thương Tòng Châu cũng không ngờ sẽ gặp cô ở đây. "Thư Ngâm."

Trong quán bar ánh sáng mờ ảo, đến cả khu vệ sinh cũng không có đèn trần, ánh sáng chỉ phát ra từ sau gương ở bồn rửa. Sắc đỏ kỳ dị xen lẫn bóng tối mờ mịt, tạo nên bầu không khí đầy mê hoặc của đêm đen trụy lạc.

Cổ họng Thư Ngâm như bị nghẹn lại, men rượu bắt đầu phát tác, từng đợt nóng ran lan khắp người.

Thương Tòng Châu vòng sang phía cô, cúi đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt lờ đờ và đôi má đỏ bừng bất thường của cô.

Trong không khí, hương rượu từ miệng cả hai người đan quyện vào nhau.

Tửu lượng của anh thuộc loại "vô đáy", ngay cả anh cũng chẳng biết phải uống bao nhiêu mới say. Huống hồ hôm nay anh mới chỉ nhấp một chút, có thể chắc chắn rằng mùi rượu nồng nặc quanh đây... đều từ cô mà ra.

Bất chợt, Thư Ngâm nhón chân, lao thẳng vào lòng anh. Gương mặt Thương Tòng Châu lập tức cứng đờ.

Ngay sau đó, tai phải anh bị bàn tay mềm mại của cô áp lên.

Cổ họng anh khẽ động, trong mắt cuộn trào những cảm xúc dữ dội, nhưng anh cố gắng kìm nén.

Anh hỏi: "Sao thế?"

Thư Ngâm mấp máy môi. Do chênh lệch chiều cao, mỗi lời cô nói đều phả hơi thở lên cổ anh: "Thương Tòng Châu, ở đây ồn lắm, tai anh không tốt, không nên đến mấy nơi như thế này đâu."

Ánh mắt anh cụp xuống, cô đang ngẩng đầu lên nhìn anh, vẻ mặt vừa nghiêm túc lại ngoan ngoãn. Nhưng điều anh để ý là đôi mắt cô đã lấm tấm ướt, ánh mắt mơ màng quyến rũ, lại mang theo chút kiều mị.

Ánh mắt anh thoáng tối sầm lại, sâu hun hút như bị kéo vào một vùng cấm nguy hiểm.

Giọng anh vẫn điềm tĩnh, trầm ổn: "Em uống nhiều lắm phải không?"

Thư Ngâm gật đầu rồi lại lắc đầu: "Chỉ là rượu trái cây, độ nhẹ mà."

Cô vẫn ôm lấy anh, không có ý định buông ra.

Đầu thu trời lành lạnh nhưng trong phòng lại rất nóng. Cô đã cởi áo khoác len, trên người chỉ còn lại một chiếc sơ mi mỏng, vóc dáng vốn gầy gò nhỏ nhắn dựa vào lòng Thương Tòng Châu, khiến anh cảm nhận được sự mềm mại đầy đặn của cô.

Qua lớp vải mỏng, từng chút nhiệt như truyền thẳng vào người anh.

Nóng.

Bức bối.

Một nơi nào đó trong cơ thể anh căng cứng, bị anh cố gắng đè nén.

Thương Tòng Châu kéo tay cô xuống, định để cô tự đứng vững.

Nhưng ngay khi tách ra Thư Ngâm khẽ rên lên, giọng nghèn nghẹn: "Tóc..."

Anh cụp mắt xuống, thấy tóc cô đang bị mắc vào khuy áo sơ mi của mình.

Thương Tòng Châu cúi đầu, kiên nhẫn gỡ từng sợi ra. Còn cô thì đứng yên, không nói lời nào, như thể chỉ lặng lẽ quan sát.

Từ khóe mắt, anh nhận ra cô vẫn luôn chăm chú nhìn mình, hơi thở nóng hổi phả lên mu bàn tay, khiến đầu ngón tay anh bất giác căng cứng. Động tác gỡ tóc bắt đầu trở nên luống cuống.

"Thương Tòng Châu." Thư Ngâm nhìn chăm chú vào tai phải của anh: "Có đau không?"

Cuối cùng, tóc cũng được gỡ ra.

Thương Tòng Châu khẽ siết chặt quai hàm, ánh mắt thoáng lạnh lùng trong chốc lát.

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh mà trầm ổn: "Bây giờ không đau nữa. Thư Ngâm, em say rồi. Anh đưa em về phòng, được không?"

Anh vẫn luôn như trong ký ức—ấm áp, dịu dàng, luôn hỏi ý cô một cách nghiêm túc. Bị anh nhìn chằm chằm bằng ánh mắt ấy khiến cô có cảm giác như được anh yêu thật lòng.

Đôi mắt đào hoa ấy, như có ma lực. Nháy một cái.

Lại nháy một cái.

Tựa như có một con bướm nhẹ nhàng bay qua trước mắt.

Thư Ngâm biết rõ bản thân không hề say. Cô rất tỉnh táo, từng lời nói, từng hành động, cô đều ý thức được.

Có những điều, khi tỉnh táo, cô không dám nói cũng không dám làm.

Cô sợ một chút bất cẩn thôi cũng có thể phá vỡ giấc mộng đẹp giữa thực tại.

Nhưng anh, sẽ bao dung tất cả. Sẽ tha thứ cho cơn điên dại của một người say.

H.am mu.ốn gặm nhấm từng tế bào trong đầu óc cô, khiến bản năng ích kỷ nhất trỗi dậy, thúc đẩy cô làm những điều vượt quá giới hạn.

Cô dựa sát vào lòng anh, như một người tình.

Lấy cớ say rượu, cô làm ra những chuyện... hoàn toàn không có giới hạn đạo đức.

Nhưng rồi... bị Thương Tòng Châu đẩy ra.

Trong đáy mắt cô thoáng qua một tia hụt hẫng, ánh nhìn mơ màng như lớp sương mỏng lay động, tan vỡ từng mảnh.

"Được." Cô khẽ nhắm mắt, đáp.

Ngay sau đó, Thương Tòng Châu vòng tay bế bổng cô lên.

Thư Ngâm nằm trong vòng tay anh, ngơ ngác nhìn gương mặt anh ở khoảng cách gần.

"Say rồi thật tốt." Cô nhẹ nhàng tựa má vào lồng ng.ực anh, từ từ nhắm mắt lại.

Cô đắm chìm trong thế giới riêng, không nhận ra rằng ngay khoảnh khắc cô nghiêng đầu dựa vào anh, bước chân của Thương Tòng Châu khựng lại một nhịp. Sau đó, anh bước đi, nhịp bước hỗn loạn, không còn kiểm soát được nữa.

Quán bar cách chỗ ở một đoạn không gần.

Xe của Thương Tòng Châu đỗ sẵn bên ngoài. Thấy anh đến gần, tài xế nhanh nhẹn xuống xe, mở cửa ghế sau cho anh.

Xe thương vụ, mỗi người một chỗ.

Anh cẩn thận đặt Thư Ngâm xuống ghế, sau đó vòng qua bên kia, ngồi ở hàng ghế kế bên cô, cách nhau một lối đi nhỏ.

Nhưng anh không bỏ mặc cô. Anh nghiêng người tới, mu bàn tay nhẹ nhàng áp lên trán cô.

"Sao lại nóng thế này?" Anh bật cười khe khẽ qua kẽ răng: "Người không biết còn tưởng em bị sốt."

Thư Ngâm mở mắt nhìn anh, im lặng không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mắt anh.

Trong khoang xe yên tĩnh đến kỳ lạ. Hơi thở của hai người đan xen vào nhau, hỗn loạn, rối rắm như những sợi dây thừng xoắn lại, chẳng thể gỡ.

Như có thứ gì đó... đang dâng trào. Nóng rực.

Cồn cào.

Khó diễn tả bằng lời.

Chưa đầy năm phút sau, xe dừng lại. Tài xế quay đầu nói: "Tới nơi rồi." "Dừng lại đi."

Trong đầu Thư Ngâm cùng lúc cũng vang lên một giọng nói khác

—một lời cảnh tỉnh, cắt ngang cơn mê đắm đầy d.ục vọ.ng và yếu đuối của cô.

Cô quay đầu đi, giọng lẫn đầy men say: "Đến nơi rồi." Đến đây thôi.

Cô bất ngờ ngồi bật dậy, nhưng thân thể lại không làm chủ được mà ngã nhào về phía trước. Thứ đón lấy cô không phải là ghế ngồi mềm mại... mà là vòng tay ấm áp của Thương Tòng Châu.

Anh ôm cô vào lòng, trong lồng ng.ực bật ra một tiếng cười trầm thấp: "Say đến mức nào rồi chứ..."

Nhưng anh không ôm cô lâu, chỉ đỡ cô dậy, dịu giọng hỏi: "Thẻ phòng đâu?"

Cồn rượu như hòa tan cả lý trí, cô ngơ ngác một lúc mới nhớ ra: "Trong túi xách của em."

"Túi đâu?"

"Ở chỗ ngồi trong quán bar..." "..."

May mà đây là địa bàn của anh, không đến mức để bị trộm mất đồ.

Thương Tòng Châu gọi lễ tân đến, bảo cô ấy liên hệ với người trong bar, nhờ họ mang túi của Thư Ngâm ra giúp. Anh nghĩ rồi lại hỏi: "Ngoài túi còn để quên gì không?"

Hơi thở anh lướt qua trán cô, hơi nóng từng đợt lan khắp mặt cô. Thư Ngâm cụp mắt xuống: "Áo khoác."

Thương Tòng Châu quay sang nói với lễ tân: "Cả áo khoác nữa." "Vâng ạ."

Xong xuôi, anh đứng đó nghĩ nên mở một phòng mới, hay chờ mang thẻ phòng lên.

"Thương Tòng Châu..."

Một giây sau, người trong lòng anh lại ngả hẳn xuống.

Bàn tay đang đỡ eo cô nhanh chóng di chuyển lên sau gáy, đỡ lấy cô.

Nhịp thở anh khựng lại, môi mím chặt, anh quay sang lễ tân nói nhỏ: "Không có việc gì nữa, cô ra ngoài trước đi."

Cô nhân viên bị hành động đột ngột ấy làm cho hoảng hốt, bán tín bán nghi rút lui.

Không chỉ cô lễ tân bị dọa, ngay cả chính Thương Tòng Châu cũng sững người. Thậm chí là cả Thư Ngâm— người khởi đầu tất cả cũng ngỡ ngàng không kém.

Cúc áo sơ mi của anh không biết từ lúc nào đã bung ra. Đôi môi ướt mềm của cô... cứ thế áp thẳng lên lồng ng.ực trần của anh.

Cô khựng lại, cảm giác như không còn một chút oxy nào trong phổi, không dám thở mạnh, chỉ dám hít thật khẽ. Toàn bộ khoang mũi cô đều tràn ngập mùi hương trên người anh.

Còn mỗi lần cô thở ra, Thương Tòng Châu cảm giác như có cả đàn kiến bò khắp tim mình—tê dại, ngứa ngáy, loạn nhịp.

Anh lập tức hạ quyết định: Mang con mèo say xỉn này về phòng mình.

Anh không dám tưởng tượng nếu còn đứng đây thêm vài phút, liệu mình còn giữ được lý trí hay không.

Bước chân vội vàng. Hơi thở rối loạn.

Ánh mắt lạc lối.

Rượu bao phủ lấy cả hai, từng đợt từng đợt lên men, như biến không khí thành biển cả.

Họ chòng chành trôi dạt trong đại dương ấy, thiếu oxy, rối loạn phương hướng.

Cánh cửa phòng mở ra, rồi đóng lại.

Thư Ngâm bị đè lên mặt sau cánh cửa. Thương Tòng Châu đứng trước mặt cô, cao lớn đến mức chắn hết ánh đèn trần phía trên.

Một mảng tối lớn phủ lên ánh mắt cô. Cả cơ thể anh, phủ trùm lấy cô.

Đầu óc Thư Ngâm quay cuồng, vừa say, vừa tỉnh.

Cô ngẩng đầu. Ánh mắt sâu thẳm của anh, đang dần dần cúi xuống.

Mũi chạm mũi.

Không gian bỗng dưng lặng thinh. Không khí ngột ngạt.

Cổ họng cô khô khốc, giọng khản đặc, chỉ còn lại chút lý trí mỏng manh khiến cô không biết phải làm gì: "Thương Tòng Châu..."

Không biết từ lúc nào, giọng của Thương Tòng Châu đã khàn đặc, trầm thấp.

Anh không say.

Rất tỉnh táo.

Anh biết rõ lúc này mình nên dừng lại. Phải giữ khoảng cách an toàn với cô.

Không được lợi dụng người khác khi họ đang say.

Nhưng anh phát hiện... sự tự chủ của bản thân— đã hoàn toàn sụp đổ.

Anh không thể ngừng cảm nhận cô. Không thể thoát khỏi nhịp thở của cô. Không thể đẩy cô ra khỏi vòng tay mình. "Anh đây."

Khoảnh khắc đôi môi khẽ mấp máy, hơi ấm quyến rũ kéo họ lại gần nhau.

Thư Ngâm nói: "Em say rồi." Mi mắt cô khẽ run.

Thương Tòng Châu cố kìm nén lý trí, ánh mắt tối sầm khó đoán, khẽ nói: "Anh biết..."

Từ cuối cùng mắc kẹt trong cổ họng, không thể thốt ra.

Bởi vì Thư Ngâm không cho anh cơ hội nói hết. Cô đột nhiên hôn tới, đầu lưỡi mềm mại, ẩm ướt lướt qua cánh môi anh. Chỉ trong khoảnh khắc, Thương Tòng Châu đã phản công, cuốn lấy đôi môi cô, mạnh mẽ chiếm đoạt hơi thở trong khoang miệng cô.

Cô bị ép ngẩng đầu lên, hai tay đan vào nhau đặt sau gáy anh. Thương Tòng Châu bế cô lên, vừa hôn vừa di chuyển đến giường. Trong căn suite chỉ còn ánh đèn hành lang mờ ảo.

Thư Ngâm được anh đặt lên giường, tay anh chống hai bên cô, vu.ốt ve đôi môi mềm mại của cô. Vừa hôn, anh vừa cởi từng cúc áo sơ mi của cô. Ngón tay vừa lộn xộn lại không theo quy tắc nào.

Thương Tòng Châu tự biết tình thế đã mất kiểm soát, anh nhìn vào mắt cô, từng lớp sương mù dâng lên.

"Thư Ngâm, anh cũng say rồi." Là anh tự để mình mất kiểm soát.

TÌNH YÊU KHÔNG KHOẢNG CÁCH

Chương 74