TÌNH YÊU KHÔNG KHOẢNG CÁCH

Chương 75

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Bầu trời đã tối đen. Trong phòng chỉ còn ánh sáng hắt ra từ đèn hành lang.

Qua lớp kính trong suốt, rặng trúc ngoài kia đung đưa theo gió đêm. Ánh sáng mờ nhòe phản chiếu qua cửa kính, hắt lên ga giường trắng tinh, tạo thành những bóng đổ vừa mờ ảo vừa mập mờ ám muội.

Ngoài trời, gió thổi vi vút, âm thanh róc rách của dòng nước suối nóng không ngừng tuôn chảy.

Còn trong phòng, tiếng thở d.ốc dồn dập dần át cả tiếng gió và tiếng nước.

Một đêm m.ô.n.g lung, hỗn loạn, như thể được hợp lý hóa bởi men rượu trong không khí.

Buông thả. Đắm chìm. Quyện hòa.

Họ ôm nhau thật chặt, môi hôn hòa vào mồ hôi nóng hổi giữa đêm dài bỏng rát.

Thư Ngâm tỉnh dậy trong vòng tay của Thương Tòng Châu. Chăn đệm còn vương hơi ấm, khiến cô không nỡ rời đi.

Anh ôm cô vào lòng, đầu cô gối trên cánh tay anh, bên tai là tiếng thở đều đặn, nhè nhẹ.

Cô khẽ quay đầu, ánh mắt lướt qua khuôn mặt anh, rồi dần dần trở nên rõ ràng.

Qua khung cửa sổ, trời đã hơi sáng, ánh bình minh lặng lẽ len qua tán trúc xanh rì ngoài kia.

Tất cả những gì xảy ra đêm qua, hiện rõ mồn một trong đầu cô.

Với trí nhớ của một học sinh giỏi, dù muốn quên... cô cũng chẳng thể nào quên.

Từ khoảnh khắc họ hôn nhau ngoài cửa phòng, cho đến khi quấn lấy nhau trên giường.

Từ lúc cô chủ động ngồi lên người anh... đến khi cả hai vào phòng tắm.

Trong làn hơi nước mờ mịt, họ lại một lần nữa... Tất cả...

Thư Ngâm đều nhớ.

Không chỉ là trí nhớ. Mà cả cơ thể cô cũng nhớ.

Chỉ cần cử động nhẹ, từng cơ bắp liền đau mỏi rã rời — như một lời nhắc nhở về đêm phóng túng vừa qua.

Trước mắt cô lúc này là Thương Tòng Châu vẫn đang ôm cô rất chặt.

Người ta thường lơi lỏng lúc đang ngủ, nhưng anh dù đang mơ màng cũng ôm cô chặt đến mức khiến cô không thể xoay người.

Chính vì vậy, cô nhìn rõ những dấu hôn ở cổ anh, cùng những vết cào trên da thịt.

Từng vệt đỏ mờ mờ, đầy ám muội — chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết anh đã trải qua điều gì.

Thư Ngâm nhắm mắt lại, trong lòng là muôn vàn cảm xúc phức tạp.

Thật ra, ngay khi cô chủ động hôn anh đêm qua, cô đã có quyết định cho riêng mình.

Cô và anh... vốn không thuộc về cùng một thế giới.

Thế giới của anh luôn hào nhoáng, xa hoa, tiệc tùng rượu chè là chuyện thường ngày.

Còn cô— 26 tuổi— có được ngày hôm nay đâu chỉ dựa vào nỗ lực?

Trong xã hội này không phải cứ cố gắng là sẽ được đền đáp. Cái lý tưởng "nỗ lực ắt có thành công" chỉ tồn tại ở trường học.

Ngoài đời thực không phải vậy.

Cô từng gặp rất nhiều quý nhân trên đường đời, cũng nhờ thế mà hiểu ra: địa vị xã hội quan trọng đến nhường nào.

Một người như Thương Tòng Châu, xuất thân từ tầng lớp cao quý, điều họ coi trọng nhất... là "môn đăng hộ đối".

Cô có thể học thêm bằng cấp, có thể tự mình kiếm tiền, nhưng... cô không thể thay đổi gia đình, xuất thân của mình.

Trong đời, có quá nhiều điều bất lực.

Thương Tòng Châu, em không tham lam. Chỉ cần được đi đến bước này với anh, đối với Thư Ngâm của tuổi mười sáu mà nói... đã là điều không dám nghĩ tới rồi.

Nghĩ đến đây, cô dần lấy lại sự bình tĩnh.

Thư Ngâm nhẹ nhàng gỡ tay Thương Tòng Châu ra khỏi người mình, rón rén bước xuống giường. Chân vừa chạm đất đã bất ngờ đạp phải một v*t c*ng bằng nhựa. Cô nghiêng người nhìn xuống.

Là một chiếc bao bì vuông vức, chất liệu nhựa mỏng, cỡ lòng bàn tay.

Nhận ra đó là thứ gì, gò má cô lập tức đỏ ửng như phủ một lớp phấn hồng.

Dưới sàn... nằm lăn lóc một cái. Rồi hai cái.

Ba cái.

Thư Ngâm im lặng cúi xuống, nhặt từng cái lên, ném vào thùng rác.

Nhưng bên trong thùng rác còn có thứ khiến người ta chẳng dám nhìn thẳng—những bao cao su đã qua sử dụng, bị căng đầy bởi những thứ chứa trong đó.

"..."

"..."

Thư Ngâm hít sâu một hơi, tay chống lấy phần lưng đang đau nhức, vội vàng mặc quần áo, rút lui trong im lặng.

Ánh bình minh đã lên.

Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu rọi lên người cô, trong không khí thoảng mùi hoa quế nhè nhẹ.

Thư Ngâm nhận lại thẻ phòng từ quầy lễ tân. Trước khi quay lại phòng, cô mở ứng dụng gọi xe trên điện thoại. Cô mang theo một chiếc vali đến khu nghỉ dưỡng này, còn chưa kịp mở ra. Giờ thì tốt, cứ thế xách đi là xong.

Ngồi trong phòng một lúc vẫn không có ai nhận cuốc xe. Có vẻ nơi này quá hẻo lánh, hầu hết đều tự lái hoặc được đưa đến. Còn người như cô— không xe, không tài xế riêng— có lẽ vốn dĩ không nên xuất hiện ở nơi này.

Đã đến lúc tỉnh mộng. Cô nhắc nhở chính mình.

Xách vali ra khỏi phòng, cô bước đến quầy lễ tân, hỏi: "Chỗ này có thể gọi được xe không?"

Nhân viên lễ tân hỏi lại: "Cô muốn rời đi ạ?" Thư Ngâm gật đầu: "Vâng."

"Chúng tôi có thể sắp xếp tài xế đưa cô về. Tôi sẽ gọi ngay, được chứ ạ?"

Sự chu đáo ấy khiến nụ cười trên gương mặt cô hơi gượng gạo. Nhưng cô vẫn mỉm cười, đáp: "Vậy thì làm phiền nhé. Cảm ơn."

"Không có gì. Được phục vụ cô là vinh hạnh của chúng tôi."

Được phục vụ cô? Hay là phục vụ cái thẻ VIP Black Card trong tay cô?

Thư Ngâm im lặng một lát, rồi đưa thẻ cho lễ tân. Đổi lại là ánh mắt đầy ngạc nhiên của đối phương.

Cô khẽ cười, giọng nhẹ như gió, trong đó là sự buông bỏ đã được chuẩn bị từ lâu: "Phiền chuyển giúp tôi chiếc thẻ này... cho Thương Tòng Châu."

Từ đây là chấm dứt.

Tình cảm của tuổi mười sáu, và tình cảm của tuổi hai mươi sáu. Cuối cùng cũng có thể vẽ một dấu chấm tròn trịa.

Ánh sáng rạch xuyên tầng mây, chiếu thẳng vào mắt Thương Tòng Châu, khiến anh khẽ mở mắt.

Anh nửa ngồi nửa nằm tựa vào đầu giường, đôi mắt từ từ rõ nét, lướt qua căn phòng một lượt.

Ga giường nhăn nhúm, còn vương ẩm ướt. Trên sàn, quần áo vứt lộn xộn, áo sơ mi lẫn với quần dài. Cảnh tượng hỗn loạn, không khí còn vương chút dư vị hoan lạc, khiến người ta dễ dàng sa ngã.

Trong lúc đó, tiếng điện thoại rung lên.

Anh lần theo âm thanh, cuối cùng cũng lôi được chiếc điện thoại nằm dưới lớp khăn tắm dưới đất.

"Alô." Giọng nói của anh khàn đặc đến đáng sợ.

Đầu dây bên kia ngập ngừng một chút: "Thương tổng, cô Thư Ngâm bảo tôi chuyển lại cho anh chiếc thẻ anh đã tặng cô ấy."

Anh lặng người mấy giây, rồi lạnh nhạt đáp: "Biết rồi." "Cô ấy... đâu rồi?"

"Đi rồi ạ." " "

Cuộc gọi kết thúc.

Thương Tòng Châu nhắm mắt lại, nét mặt lạnh lùng, không biểu cảm.

Đến khi mở mắt trở lại, đôi đồng tử anh đã sáng rõ, hoàn toàn tỉnh táo, không gợn sóng.

Anh quấn khăn tắm quanh hông, bước xuống giường đi vào nhà tắm rửa mặt.

Tấm gương trong phòng tắm soi rõ phần thân trên tr*n tr** của anh — nơi cổ, n.g.ự.c và cánh tay đầy những dấu hôn đỏ bầm, vết cào rải rác.

Bình thường trông cô ấy ngoan hiền như thỏ con, nhưng trên giường... lại chẳng khác nào mèo hoang.

Thương Tòng Châu đang cúi đầu súc miệng thì một người bước vào phòng, dừng lại sau lưng anh.

Người đó khẽ "chậc" một tiếng, cười cợt: "Xem ra đêm qua Nhị thiếu nhà họ Thương cũng... dữ dội lắm."

TÌNH YÊU KHÔNG KHOẢNG CÁCH

Chương 75