Anh nhổ nước trong miệng ra, ánh mắt qua gương nhìn thẳng vào Tề Dật Lễ, lạnh nhạt đáp: "So với Tam thiếu Tề anh thì tôi còn kém xa."
Tề Dật Lễ nhướng mày: "Sao, ghen tị à?" Thương Tòng Châu: "Không ghen."
Tề Dật Lễ nheo mắt: "Thật sao? Nếu không phải ganh tị, vậy mấy dấu vết trên người cậu giải thích sao đây?"
Thương Tòng Châu cụp mắt, cười khẽ: "Mèo cào đấy."
Tề Dật Lễ vốn giỏi vạch trần vẻ ngoài hào hoa giả tạo. Anh ta đá nhẹ vào thùng rác trong phòng, nói chẳng hề giữ ý tứ: "Nhị thiếu nhà họ Thương đúng là người có nguyên tắc, tự giải quyết thôi mà cũng dùng bao, một đêm dùng đến ba cái, thật chuyên nghiệp."
Thương Tòng Châu ném khăn lông trong tay sang một bên, liếc anh ta một cái, ánh mắt lạnh tanh không mang theo chút nhiệt độ: "Từ khi nào cậu bắt đầu xen vào chuyện đời tư của tôi thế?"
Tề Dật Lễ nhún vai, mặt không biểu cảm: "Không dám. Chỉ là, với tư cách anh em, tôi nhắc nhở cậu một câu thôi."
Thương Tòng Châu ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt thẳng tắp.
Tề Dật Lễ nhàn nhạt tiếp lời: "Tình cảm không phải là trò chơi đuổi bắt đơn thuần. Có những lúc, không đuổi được, thì phải biết dùng đầu óc. Biết tính toán một chút."
Thương Tòng Châu lạnh giọng: " Tôi không giống cậu, không lấy tình cảm ra làm giao dịch. Trên thương trường tôi còn chẳng thích tính toán với ai, huống gì là trong chuyện tình cảm."
Tề Dật Lễ bật cười, ánh mắt như châm biếm: "Vậy dùng cách của cậu, cuối cùng cậu có giữ được người không? Cô ta tỉnh dậy đã bỏ đi. Có khi cả đời này cũng chẳng muốn gặp lại cậu nữa."
"Tề Tam." Giọng Thương Tòng Châu trầm hẳn xuống, khuôn mặt trở nên lạnh lẽo, khí thế quanh thân anh bỗng sắc bén như gió đông.
Tề Dật Lễ đối diện thẳng với ánh nhìn đó, không hề né tránh.
Một lúc sau, anh ta khẽ thở dài, giọng điệu có phần ôn hòa hơn, như là lời khuyên thật lòng: "Trong tình cảm, đừng quá thanh cao. Có lúc, phải biết ép một chút. Như tối qua ấy— không phải cuối cùng cậu cũng làm ' người xấu ' đấy sao?"
Tề Dật Lễ đã quen Thương Tòng Châu nhiều năm, hiểu anh quá rõ. Biết anh là kiểu người nào, càng hiểu rõ tính cách của anh.
Trong chuyện nam nữ, anh luôn lạnh nhạt, xa cách. Gặp người có ý với mình cũng chỉ ôn hòa từ chối, chưa bao giờ dây dưa.
Nhưng tối qua Tề Dật Lễ chính mắt thấy anh bế một cô gái rời khỏi quán bar. Trước giờ, anh chưa từng công khai có bạn gái. Mà sáng nay phòng khách sạn cũng chỉ có mình anh, trên người còn mang đầy dấu vết mờ ám. Tề Dật Lễ dễ dàng suy ra được toàn bộ câu chuyện.
Thương Tòng Châu qua đêm với cô gái đó, rồi bị cô đá bay. Lý do, không ngoài hai khả năng.
Một là cô ấy không thích anh. Còn hai...
Ánh mắt Tề Dật Lễ khẽ lướt xuống dưới, dừng lại nơi lớp áo choàng tắm quấn quanh hông Thương Tòng Châu.
Mắt anh ta nheo lại, giọng thì nhẹ như gió thoảng, nhưng lời nói thì... đúng kiểu mất dạy: "Chẳng lẽ... không đủ 'bản lĩnh'?"
Dù có là người điềm đạm đến đâu, Thương Tòng Châu cũng bắt đầu thấy đau đầu.
Anh nhíu mày, bình tĩnh nói: "Làm ơn cút ra ngoài. Cảm ơn."
Tề Dật Lễ nhếch môi cười như thể vừa đạt được mục đích chọc tức, trước khi rời đi còn không quên buông thêm một câu: "Nếu không đủ bản lĩnh thì luyện thêm đi. Không thì uống ít thuốc cũng được. Vì bạn gái, hy sinh một chút sức khỏe... cũng đáng mà."
"Cút."
Cánh cửa khép lại, phòng lại trở về yên tĩnh.
Thương Tòng Châu mặc đồ chỉnh tề đứng bên giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn đống ga giường hỗn độn.
Những hình ảnh đêm qua như vẫn còn hiện lên trước mắt. Nhưng giờ đây, cả căn phòng chỉ còn lại sự trống rỗng.
Cửa sổ để mở, gió lùa vào, cuốn sạch hương vị hoan lạc từng ngập tràn nơi đây.
Cô đi rồi. Sạch sẽ, gọn gàng, không để lại bất cứ gì.
Đôi khi, Thương Tòng Châu cảm thấy... Thư Ngâm thật vô tâm. Nhưng có lẽ... là anh sai rồi.
Cô không vô tâm. Cô có trái tim, chỉ là trái tim ấy quá lạnh. Là một tảng đá, sưởi mãi cũng không ấm.
Nhưng anh lại chấp nhất với chính tảng đá lạnh giá ấy thì biết làm sao bây giờ?
Anh cụp mắt, trầm ngâm hồi lâu. Cuối cùng, anh rút điện thoại ra, bấm một dãy số: "Xin chào, tôi là Thương Tòng Châu. Trước đây tôi có đưa một người bạn đến cửa hàng các anh mua xe.
Chiếc xe đó, khi nào có thể giao?"
Ngày hôm sau, sau khi từ khu nghỉ dưỡng trở về, Thư Ngâm nhận được cuộc gọi từ nhân viên bán hàng của đại lý xe.
Cúp máy xong, cô thay đồ rồi đặt xe đến cửa hàng nhận xe.
Vì đang vào dịp lễ, showroom chật kín người – người xem xe, mua xe, lấy xe, đưa xe đến bảo dưỡng, đủ kiểu.
Tại sảnh, cô gặp người bán hàng lần trước, nhưng thay vì dẫn cô ra bãi giao xe, anh ta lại đưa cô vòng vèo lên tầng ba.
Tầng ba khác hẳn với không khí náo nhiệt phía dưới – yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng bước chân vọng lại trên sàn gỗ.
Nếu không phải đã từng đến và biết rõ đây là đại lý chính hãng, chắc Thư Ngâm đã nghĩ mình bị lừa vào... một nơi đáng ngờ nào đó.
Nhân viên dẫn cô vào một căn phòng, rót cho cô ly trà rồi nói: "Cô đợi một lát nhé, tôi đi lấy chìa khóa xe."
"Vâng, cảm ơn anh."
Các phòng tại đại lý đều là không gian kính trong suốt, dễ quan sát. Cô ngồi đợi khá lâu vẫn chưa thấy nhân viên quay lại. Có lẽ anh ta bị việc gì đó giữ chân. Cô không phải người hay thúc giục nên chỉ ngồi yên, tâm trí lơ đãng, mắt vô định nhìn ra ngoài.
Đúng lúc đó ánh mắt cô chợt bắt được một bóng người vừa lướt qua.
Bóng dáng cao lớn, vai rộng thẳng tắp, khí chất lạnh lùng kiêu ngạo, toát lên vẻ trầm ổn và sang trọng trời sinh.
Trái tim cô lỡ một nhịp, bàn tay đang cầm ly trà cũng run nhẹ. Nhưng chỉ vài giây sau, người ấy biến mất khỏi tầm mắt cô.
Ngay lúc ấy, phía sau cô vang lên một giọng nói trầm thấp: "Thư Ngâm."
Anh bước lên hai bước, khẽ khép cửa phòng, đi thẳng đến trước mặt cô.
Không ai lên tiếng.
Ánh mắt anh không mang theo cảm xúc rõ ràng, nhưng lại lạnh như sương sớm, mờ mịt, khiến người ta khó lòng nhìn thấu. Cái tĩnh lặng ấy khiến trái tim Thư Ngâm đập loạn, không yên.
Cô hít sâu một hơi, buộc bản thân phải bình tĩnh: "Trùng hợp quá, không ngờ lại gặp anh ở đây."
"Không trùng hợp." Thương Tòng Châu nhìn cô chăm chú: "Anh đến tìm em."
Thư Ngâm cố gắng giữ vững nét cười trên môi, nhưng rõ ràng đã bắt đầu lúng túng.
"Chuyện tối đó," Thương Tòng Châu trầm giọng nói, rồi kéo ghế ngồi đối diện cô. Hai khuỷu tay chống lên đầu gối, người hơi cúi về phía trước, tư thế toát lên áp lực vô hình: "Anh nghĩ... chúng ta nên nói chuyện. Chuyện đó, anh muốn chịu trách nhiệm với em."
Ánh hoàng hôn nhẹ nhàng phủ lên gương mặt anh, khắc họa từng đường nét gọn gàng, tuấn tú.
Khi anh nói muốn chịu trách nhiệm, vẻ mặt anh chân thành đến lạ, như thể đang sẵn sàng trả giá cho lỗi lầm của mình.
Nhưng Thư Ngâm... không cần thứ trách nhiệm đó.
Cô không muốn anh vì trách nhiệm mà miễn cưỡng ở bên cô.
Cô cố gắng giữ cho giọng nói nhẹ nhàng, điềm tĩnh, cố tạo ra sự dửng dưng như thể mình là người từng trải trong chuyện tình trường: "Chuyện tối hôm đó rất tuyệt, trải nghiệm cũng không tệ. Em nghĩ... anh cũng thấy vậy."
"Giữa người trưởng thành với nhau, chỉ là nhu cầu đôi bên mà thôi." Cô nở một nụ cười nhẹ, như gió thoảng: "Thương Tòng Châu, anh không cần phải chịu trách nhiệm với em."
Nói xong, cô lại thấy chột dạ, ánh mắt bắt đầu d.a.o động, không dám nhìn thẳng vào anh.
Từ khóe mắt, cô thấy anh vẫn đang nhìn cô chăm chú, không rời mắt.
Không khí trong phòng dường như ngưng đọng. Sự yên tĩnh đến mức ngột ngạt khiến Thư Ngâm chỉ muốn tìm cớ để rời khỏi.
Đúng lúc ấy cô nghe thấy anh cười khẽ.
Cô chớp mắt, lông mi khẽ run. Một dự cảm chẳng lành bỗng dâng lên trong lòng.
Thương Tòng Châu thản nhiên chỉnh lại tay áo, vẻ ngoài bình thản, nhưng ánh mắt lại lóe lên tia giảo hoạt: "Xin lỗi, vừa rồi anh nói sai."
"Phải là... anh mới là người cần em chịu trách nhiệm." "Dù sao tối đó, là em say rồi... cưỡng ép anh."
"..."
"..."
Thư Ngâm đỏ bừng mặt, không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.