TÌNH YÊU KHÔNG KHOẢNG CÁCH

Chương 81

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tư thế ấy quá gần gũi, như những cặp tình nhau ôm nhau. Sự hiện diện của Thương Tòng Châu rất mạnh mẽ.

Cơ thể, dáng vẻ, hơi thở của anh như ngọn núi lửa phun trào, dòng dung nham nóng bỏng dồn dập áp lên Thư Ngâm. Cô cứng người, nhưng khi dòng dung nham lan rộng qua người, thân thể cô cũng mềm nhũn đi.

Không gian trong phòng im ắng, tiếng thở dồn dập vang lên từng hồi.

Bất chợt, Thương Tòng Châu mở mắt, nhận ra tình hình hiện tại, giọng yếu ớt: "Xin lỗi."

Đó hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh. Lúc đó trong đầu anh trống rỗng, bước chân chênh vênh, n.g.ự.c ngột ngạt như sắp nổ tung. Vì có cô ở đó, ngay cả tiếng ho cũng phải kiềm chế.

Anh hơi cúi mắt, nhìn thấy cô tựa vào lòng mình, mi mắt run nhẹ, mũi nhỏ xinh, môi hồng mọng. Trong hơi thở của cô thoảng ngát mùi ngọt ngào đặc trưng. Đôi môi cô cách yết hầu của anh chỉ khoảng hai ba phân.

Yết hầu của anh không thể kiềm chế, chuyển động lên xuống chậm rãi, cổ họng ngứa ngáy khó chịu.

"Em có ổn không?" Anh kịp rút lui, ngồi vững trên ghế sofa, tay xoa xoa g*** h** ch*n mày, nói: "Thư Ngâm, trên bàn ăn có một túi thuốc, trong đó có thuốc hạ sốt, em lấy giúp anh với."

Thư Ngâm điều chỉnh hơi thở, cố tình lờ đi chuyện vừa rồi, đáp: "Vâng."

Trên bàn có một túi thuốc.

Cô tìm thấy thuốc hạ sốt, theo chỉ dẫn lấy thêm vài viên thuốc giảm ho.

Cô nhìn quanh, thấy chiếc máy nước nóng lạnh trên quầy bếp, lấy một chiếc cốc, rót nước ấm rồi đem thuốc đến bên Thương Tòng Châu.

Anh nhận thuốc, uống cùng với nước.

Anh cao lớn, ngồi cong người thu mình trên ghế sofa trông rất bức bối.

Thư Ngâm hỏi: "Anh có muốn về phòng nằm nghỉ không?" Im lặng một lúc, anh thở nhẹ ra: "Ừ."

Đột nhiên bàn tay đặt trên tay vịn giơ lên, cô nhìn thấy, vô thức nắm lấy tay anh. Ý định của cô là giữ anh khỏi ngã. Khi chạm vào, không gian như ngừng lại một nhịp.

Đây không phải lần đầu cô nắm tay anh.

Một tiếng trước cô còn nắm tay anh, giới thiệu thân phận anh trước ba mươi người.

Lúc đó cô không có nhiều cảm xúc, có thể vì không khí náo nhiệt, không tạo được sự mờ ám lãng mạn.

Nhưng giờ đây nghe anh gọi cô là vợ chưa cưới với vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng cô dấy lên những tưởng tượng ngọt ngào không đáng có.

Cô hơi cúi đầu, giấu khuôn mặt ửng đỏ trong bóng tối. "Khụ khụ khụ" Tiếng ho vang bên tai.

Thư Ngâm tự nhắc mình: anh đang ốm, chăm sóc người bệnh mới quan trọng, những rung động nhỏ nhặt phải gác lại.

Cô nói: "Phòng ngủ ở đâu, để em dìu anh vào." Thương Tòng Châu đứng dậy.

Nằm hay ngồi còn ổn, nhưng vừa đứng lên, khoảng cách chiều cao thể hiện rõ. Anh đứng gần như vậy, nhiệt lượng từ người anh tràn trề, mạnh mẽ bao phủ không khí quanh cô.

Cô nín thở, hỏi: "Anh tự đi được chứ?"

"Được." Anh khịt mũi, giọng khàn khàn, tiếng cười vang lên vừa trầm ấm vừa mê hoặc.

Tiếng anh ngay sát bên tai cô, hơi thở phả vào khiến cô ngứa ngáy.

Thương Tòng Châu tự nhiên nắm lấy tay cô, bàn tay đan chặt lấy nhau, kéo cô đến cửa phòng ngủ.

Rồi mới thả tay, chỉ về phía căn phòng đối diện: "Đây là phòng khách, chưa từng có ai ngủ ở đây. Nếu em thấy mệt có thể ngủ ở đây. Trong phòng có đủ thứ..." Anh ngập ngừng một chút, sửa lại: "... Nhưng hình như không có đồ ngủ, để anh tìm cho em bộ đồ ngủ sạch sẽ chưa dùng nhé?"

Một người bệnh lại đi tìm đồ ngủ sao?

Thư Ngâm đẩy nhẹ anh: "Không cần đâu, anh nhanh về giường nằm nghỉ đi."

Thương Tòng Châu hỏi: "Còn em thì sao?"

Thư Ngâm đáp: "Anh đừng lo cho em, việc quan trọng bây giờ là anh phải hạ sốt thật nhanh."

Rèm cửa sổ lớn được kéo ra, ánh trăng sáng như nước, sáng rõ không khác gì đèn đêm.

Thương Tòng Châu nằm trên giường, Thư Ngâm đắp chăn cho anh, ngẩng mắt lên, giọng dịu dàng, an ủi người bệnh: "Anh ngủ đi, lát em sẽ đo nhiệt độ cho anh. Nếu hạ sốt rồi thì em sẽ về.

Nếu chưa hết sốt... em sẽ gọi cấp cứu 120."

Câu nói nghiêm túc của cô khiến Thương Tòng Châu bật cười, rồi anh cũng an ủi cô: "Yên tâm đi, sẽ nhanh hạ sốt thôi."

Thư Ngâm nhếch môi: "Anh đâu phải bác sĩ mà biết..."

May mắn là nửa tiếng sau khi Thư Ngâm đến đo lại nhiệt độ, Thương Tòng Châu đã hạ sốt, nhiệt độ trở lại bình thường.

Anh ngủ say rồi. Cô nhìn đồng hồ. Chín giờ rưỡi.

Chưa muộn.

Cô suy nghĩ rồi vẫn quyết định không ngủ lại chỗ anh.

Không có đồ thay, cô không quen, sợ ngủ không yên. Hơn nữa, môi trường lạ lẫm, cứ nghĩ đến việc ngủ cùng dưới một mái nhà với Thương Tòng Châu... Thư Ngâm vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện ngày mai họ sẽ đi đăng ký kết hôn.

Dù đó là cô đề xuất trước.

Trong căn phòng yên tĩnh, cô lặng lẽ rời đi, trở về nhà mình.

Nơi quen thuộc, chiếc giường quen thuộc, cô mặc đồ ngủ của mình nhưng vẫn trằn trọc, không thể chợp mắt. Trong đầu liên tục hiện lên cảnh cô nói với Thương Tòng Châu: "Chúng ta kết hôn đi."

Cảm giác ngượng ngùng đến muộn màng. Cô đã cầu hôn Thương Tòng Châu sao?

Một người trước giờ không dám thổ lộ tình cảm lại dám cầu hôn.

Thư Ngâm cào cào đầu, đứng dậy, đi vào phòng để đồ. Cô nhớ đến quảng cáo về viên uống melatonin mà Thẩm Dĩ Tinh từng đóng.

Phòng chứa đồ chất đầy thứ linh tinh, vừa vào cô đã vấp trúng một cái thùng, mở ra thì thấy bên trong đầy bao cao su. Cô hít một hơi thật sâu rồi vứt chiếc thùng ấy vào góc.

Lục tung phòng, cuối cùng cô tìm được melatonin dạng kẹo mềm, theo hướng dẫn uống hai viên.

Chẳng mấy chốc mắt cô bắt đầu nặng trĩu, ngủ thiếp đi. Đêm đó, Thư Ngâm nằm mơ.

TÌNH YÊU KHÔNG KHOẢNG CÁCH

Chương 81