Cô mơ thấy mình ngủ lại nhà Thương Tòng Châu, anh tìm cho cô một bộ quần áo làm đồ ngủ.
Bộ quần áo là áo sơ mi của anh, rộng thùng thình, vừa phủ qua gốc đùi cô.
Thương Tòng Châu đứng ở cửa phòng ngủ chính, nhìn cô tắm xong bước ra, người còn ẩm ướt sương mờ của phòng tắm, vừa trong sáng vừa quyến rũ. Anh quay mặt đi, nhẹ ho một tiếng.
Tiếng ho không giống trước, mang chút ngượng ngùng không thoải mái.
"Chúng ta đã kết hôn rồi," Anh nghiêm túc nói như đang khẳng định một sự thật: "Vợ chồng phải ngủ cùng phòng, em nghĩ sao?"
Cô kéo áo sơ mi xuống, cố che chắn đôi chân nhưng vô ích.
Cô giữ giọng điềm tĩnh, nhẹ nhàng đáp: " Đúng là nên ngủ cùng phòng."
Rồi cô bước vào phòng ngủ phía sau anh.
Cảnh tượng thay đổi, cô và Thương Tòng Châu cùng nằm trên một chiếc giường.
Cô ngồi lên người anh, từng cúc áo trên người bị anh từ từ cởi ra.
Trong lúc xúc cảm dâng trào, anh nắm eo cô, theo nhịp lên xuống, giọng khàn khàn nói: "Em có nhớ không, đêm đó anh cũng cởi cúc áo em như vậy, rồi em ngồi lên người anh?"
Thư Ngâm đỏ bừng cả người, cắn môi, nhẹ nhàng nói: "Em nhớ." Giấc mơ dừng lại ở đó.
Khi tỉnh dậy, cô nhận ra mình bị chuông báo thức điện thoại đánh thức.
Cô tắt chuông rồi thở dài nằm ngửa ra giường.
Những giây đầu tỉnh giấc, đầu óc cô trống rỗng, tim đập nhanh đến mức như muốn bật ra khỏi lồng ng.ực.
Cô vốn là người đơn thuần ngây thơ, giờ lại mơ những giấc mơ... về chuyện tình cảm.
Thư Ngâm giận bản thân, muốn tìm một cái hố mà chui xuống cho xong.
Chuông báo thức lại reo.
Cô chỉ tạm dừng chuông chứ chưa tắt hẳn, nên chuông cứ lặp lại sau mỗi năm phút. Lần này cô lấy điện thoại tắt hẳn, kéo cơ thể mệt mỏi cùng đầu óc mơ màng vào phòng tắm rửa ráy.
Rửa mặt xong, cô vào bếp nấu cháo.
Trong lúc nấu cháo, cô nhắn tin cho Thương Tòng Châu. Khi cháo chín, cô cho vào hộp giữ nhiệt thì điện thoại reo.
Anh nhắn lại: [Em về nhà rồi à?]
Thư Ngâm nhắn: [Ừm, em nấu cháo cho anh rồi, lát nữa em mang cho anh nhé.]
Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: [Anh có thể xuống dưới đón em không?]
Nhà anh thiết kế theo kiểu mỗi tầng một căn, phải quẹt thẻ mới lên được.
Sau khi Thương Tòng Châu trả lời "Được", Thư Ngâm sợ anh phải đợi lâu, vội cho hộp giữ nhiệt vào túi rồi nhanh chân ra cửa thay giày.
Thang máy từ trên tầng đi xuống.
Cánh cửa thang máy bằng kim loại mở ra, bên trong đứng một người, phong thái lạnh lùng, vẻ mặt điển trai.
Một mùi hương gỗ nhẹ nhàng thoảng vào mũi cô, Thư Ngâm đứng lặng hai giây rồi hỏi: "Anh đi làm à?"
Trần Tri Nhượng gật nhẹ, ánh mắt nhìn xuống tay cô. Tay cô đang cầm một túi, trông như hộp đựng cơm.
Anh mím môi, nhíu mày lạnh lùng, giọng đều đều hỏi: "Sao dậy sớm vậy?"
Thư Ngâm đáp: "Có chút việc."
Trần Tri Nhượng hỏi: "Cần giúp không?" Cô lắc đầu: "Không cần."
Trong thang máy, nút bấm sáng lên là tầng một và tầng hầm.
Thang máy đi xuống, giống như trò tàu lượn siêu tốc, l*n đ*nh rồi bất ngờ rơi thẳng xuống, tạo cảm giác mất trọng lực.
Trong lòng Trần Tri Nhượng thoáng có cảm giác ấy, mơ hồ, ảo diệu, kỳ lạ khó tả.
Anh cố nhịn cảm giác khô khốc trong cổ họng, trầm giọng hỏi: "Còn lâu mới đến giờ làm, em đi đâu? Anh có thể đưa em đi."
"Không cần," Cô lại từ chối, giải thích: "Em sang khu bên cạnh thôi."
"Khu... bên cạnh." Anh lặp lại hai từ ấy. Thang máy đến nơi.
Thư Ngâm mỉm cười nhẹ bước ra, vừa đi vừa nói: "Thương Tòng Châu bị ốm, em sang thăm anh ấy."
Dáng người cô nhỏ nhắn, mảnh mai, chạy nhanh ra ngoài.
Ánh bình minh ngoài trời chiếu rọi khắp người cô, vàng rực rỡ, nhẹ nhàng. Nhưng trong mắt anh, ánh sáng ấy chói đến mức khiến anh đau mắt, như bị lưỡi d.a.o sắc lẹm quét qua.
Cánh cửa thang máy khép lại, tiếp tục xuống dưới. Dừng tầng hầm để xe.
Trần Tri Nhượng đứng im rất lâu không động đậy, như bị đóng băng.
Cánh cửa thang máy lại đóng kín, không ai bấm nút, nó cứ như vậy dừng ở tầng hầm.
Bên trong cabin, xung quanh đều là tường kim loại, phản chiếu hình ảnh anh lúc này: vẻ mặt rối bời, ngơ ngác đầy thất vọng.
Rất lâu sau, anh chầm chậm hạ mắt, đường nét khuôn mặt sâu sắc trầm xuống uể oải.
Đôi môi anh nhếch lên một nụ cười, lạnh lùng và khắc nghiệt. Cuối cùng thì anh cũng đã đạt được điều mình mong muốn.
Anh lại ngẩng lên, ánh mắt bình thản, khuôn mặt không còn một tia ấm áp, bước thẳng ra ngoài.
Phía sau anh, cánh cửa thang máy không có người lặng lẽ khép lại.
Gió xuyên qua hành lang lạnh buốt, cuốn một chiếc lá khô trên mặt đất xoay tròn vài vòng, rồi biến mất.
—
Ở đầu bên kia.
Thư Ngâm cúi đầu khi cánh cửa thang máy mở ra, bóng dáng trong thang máy chồng lên bóng dáng cô.
"Thư Ngâm."
Giọng Thương Tòng Châu vang lên, cô ngẩng đầu nhìn anh rồi bước vào thang máy.
Không khí im lặng đến lạ.
Cô nhìn chăm chú vào bóng phản chiếu của Thương Tòng Châu trên tấm kính trong thang, hỏi: "Anh đã đỡ hơn chưa?"
"May mà tối qua có em chăm sóc, đỡ hơn nhiều rồi." Anh dừng lại một chút, hỏi tiếp: "Sao em không ngủ lại nhà anh?"
Nhà anh.
Mặt Thư Ngâm trở nên nóng dần, giọng cô lạnh lùng nhưng điềm tĩnh trả lời: "Em vẫn thích mặc quần áo của mình ngủ hơn."
Hình ảnh trong mơ chợt hiện lên trong đầu cô.
Cô mặc chiếc áo sơ mi của Thương Tòng Châu, ngồi trong lòng anh.
Thang máy đến tầng.
Thương Tòng Châu bước ra trước, đợi vài giây không nghe tiếng cô bước theo, quay lại nhìn —
Biểu cảm trên mặt Thư Ngâm lúc này chẳng hiểu sao lại có chút... e thẹn?