Mộng xuân gây ảnh hưởng không nhỏ.
Thư Ngâm nhận ra việc nhà nước cấm cờ bạc, m** d*m, m* t** là có lý do.
Chỉ một giấc mộng xuân thôi mà cô đã nhớ mãi, làm đảo lộn cuộc sống của mình.
"Khụ khụ..." Cô khẽ ho một tiếng, ánh mắt né tránh cái nhìn thắc mắc của Thương Tòng Châu rồi bước ra khỏi thang máy, nói: "Em nấu cho anh cháo với vài món ăn nhẹ, anh còn đang ốm nên phải ăn đồ thanh đạm."
Nói đến đó, Thương Tòng Châu đã cúi người lấy đôi dép trong tủ giày.
Thư Ngâm chợt giật mình. Đó là đôi dép màu vàng nhạt.
Cô cũng có đôi dép cùng màu ở nhà mình. "Đôi dép này..."
"Nửa đêm tỉnh giấc không ngủ được nên đi mua cho em đôi dép." Thương Tòng Châu nghiêng mặt, giọng nói nhẹ nhàng tự nhiên.
Thư Ngâm lặng lẽ đáp một tiếng "ừ", thay dép rồi hỏi: "Sao anh lại ngủ không được? Có chỗ nào không khỏe à?"
Anh cười: "Không có gì đâu. Sốt, cả người đổ mồ hôi, tỉnh dậy thay bộ đồ mới thôi."
"Thế à."
"Ừ."
Thương Tòng Châu nhận lấy hộp cơm của cô, đặt lên bàn rồi bước vào bếp lấy đồ dùng ăn uống.
Anh hỏi: "Chắc em cũng chưa ăn gì đúng không?"
"Chưa."
Vì thế họ cùng ăn sáng.
Thân thể Thương Tòng Châu có vẻ đã khá hơn nhiều. Hôm qua anh ho dữ dội, nhưng sau một đêm hầu như không ho nữa. Thư Ngâm tò mò không biết anh uống loại thuốc gì mà hồi phục nhanh vậy.
Ăn xong, anh mang đồ vào bếp rửa.
Thư Ngâm ngập ngừng: "Để em rửa nhé?"
Thương Tòng Châu cười nhẹ: "Thật sự anh lấy vợ không phải vì cần ai chăm sóc mình đâu."
Tối qua anh còn nói: "Thảo nào ai cũng muốn kết hôn, hóa ra lúc ốm còn có người chăm sóc."
Thư Ngâm đâu có nghĩ vậy, cô chỉ nghĩ: "Anh đang ốm."
Thương Tòng Châu tỏ vẻ lãnh đạm: "Bây giờ anh không còn ốm nữa."
Thư Ngâm mím môi: "...Vậy được." Cô biết không thể cãi lại anh.
Anh rửa bát, cô ngồi chơi trong phòng khách, thoáng nhìn thấy trên bàn trà có thứ gì đó.
Khi lại gần, đó là sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân của Thương Tòng Châu.
Tiếng nước trong bếp ngưng lại, tiếng bước chân anh tiến về phía cô. Cô rút mắt khỏi những giấy tờ, chú ý đến anh.
"Bây giờ đi đăng ký kết hôn luôn à?" Cô hỏi với gương mặt trắng trẻo sạch sẽ, ánh mắt như thủy tinh long lanh.
Anh hỏi cô: "Em chắc chắn muốn chịu trách nhiệm với anh chứ?"
Anh cho cô một cơ hội, cũng chỉ cho cô một lần duy nhất để do dự.
Không khí im ắng, ánh sáng nhẹ nhàng theo bụi mờ lặng lẽ tràn vào mắt họ.
Thư Ngâm mỉm cười, nói: "Em nghĩ chúng ta cần nói chuyện rõ hơn. Với cá nhân em, em muốn chịu trách nhiệm với anh. Nhưng, Thương Tòng Châu, tình yêu là chuyện của hai người, còn hôn nhân là chuyện giữa hai gia đình. Trước khi đăng ký, anh nên hỏi ý kiến ba mẹ, xem họ có kỳ vọng gì về người bạn đời tương lai của anh không, và liệu em có phù hợp với hình mẫu con dâu họ mong muốn hay không?"
Câu nói của cô rõ ràng mạch lạc, có lý có tình.
Nhưng điều cô không hay là lúc nói những lời ấy, ánh mắt cô đã không còn ánh sáng.
Đôi mắt trống rỗng, như sắp bước vào vực thẳm tuyệt vọng.
Thương Tòng Châu thông minh, làm sao không hiểu hàm ý ẩn sâu trong lời cô.
"Thư Ngâm," Anh nhếch khóe mắt, như người lớn thở dài trước đứa trẻ không hiểu chuyện: "Chúng ta kết hôn là vì anh muốn cưới em làm vợ, chứ không phải để cưới em làm con dâu bố mẹ anh. Sao em lại lo lắng về thái độ của họ với em? Việc làm con dâu họ quan trọng hơn làm vợ anh sao?"
Thư Ngâm im lặng.
Đầu óc cô quay cuồng, rối bời, rơi vào trạng thái hoang mang.
Hiếm khi cô cảm thấy lạc lõng đến thế, nhíu chặt mày, không nói gì.
Thương Tòng Châu bước tới trước mặt cô, hơi cúi người, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.
Anh cười nhẹ đầy bất lực: "Kết hôn là chuyện giữa anh và em, mọi thứ khác, những điều em lo sợ, băn khoăn, bất an, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua. Tương lai còn mơ hồ, tốt hay xấu thì sao? Chẳng ai có cuộc đời luôn suôn sẻ."
Anh dừng lại, đưa tay véo nhẹ má cô.
Nhiều năm trước anh đã muốn làm vậy, giờ cuối cùng cũng thực hiện được.
"Em chịu trách nhiệm với anh, thì anh cũng sẽ chịu trách nhiệm với em." Thương Tòng Châu nói: "Kết hôn nghĩa là chúng ta sẽ trở thành một thể chung số phận."
"Thư Ngâm, em có đồng ý lấy anh không?"
Giọng anh trầm thấp, còn vương chút khàn khàn của người mới khỏi bệnh. Đôi mắt đào hoa của anh ngước nhìn, không hề lộ ra nụ cười nào, bên trong chỉ chứa đựng duy nhất một hình bóng — đó là Thư Ngâm, chỉ có mỗi cô.
Được anh nhìn chăm chú như thế, Thư Ngâm có cảm giác như họ đã từng yêu say đắm cả trăm năm.
Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực, cô cố nén mọi cảm xúc xao động bên trong, nhẹ giọng nói: "Vậy thì lấy nhau đi, Thương Tòng Châu."
Nói xong, cô khẽ hạ mắt, nhắm mắt.
Cũng chính lúc đó, cô không để ý rằng khi nghe câu trả lời của cô, nét căng thẳng trên khuôn mặt Thương Tòng Châu từ từ dịu đi. Hơi thở anh cũng nhẹ nhàng hơn, tràn ngập sự hồi hộp.
—
Lúc làm thủ tục đăng ký kết hôn, lại xảy ra một sự cố "dở khóc dở cười".
Hai người ngồi đối diện nhân viên tư pháp.
Nhân viên ấy ngơ ngác hỏi: "Hai bạn muốn ly hôn à?"
Thương Tòng Châu nhấn mạnh: "Chúng tôi đến để đăng ký kết hôn."
Nhân viên hơi ngượng ngùng: "Đây là cửa sổ đăng ký ly hôn, bên cạnh mới là chỗ làm đăng ký kết hôn."
"..."