Cuối cùng Thư Ngâm cũng nhận ra đối phó với Thương Tòng Châu là một hành động cực kỳ thiếu lý trí.
Bề ngoài anh có vẻ ôn hòa nhưng thực chất lại có khả năng dễ dàng xoay chuyển cục diện theo hướng có lợi cho mình.
Cũng như lúc này, với vẻ thản nhiên, anh nói chuyện như thể đang giải một bài toán, từng bước rõ ràng, có một có hai rồi mới có ba. Từ việc dọn đến sống chung ở nhà cô, rồi dùng giọng điệu hiển nhiên nói: "Chỗ em chắc có phòng trống đúng không, tạm thời chúng ta không ngủ chung phòng. Em nghĩ sao về chuyện này...?"
Con người khi đứng trước lựa chọn thường có xu hướng chọn điều dễ tránh điều khó.
Nghe Thương Tòng Châu nói vậy, Thư Ngâm lập tức bỏ qua ý định sống chung vừa rồi mà sa vào suy nghĩ có nên ngủ chung giường hay không.
"Chỗ em còn một phòng, dù là phòng khách nhưng toàn do Thẩm Dĩ Tinh ngủ." Thư Ngâm nhìn anh một cái rồi nhanh chóng dời mắt đi, giọng cô run lên không kiểm soát, lộ rõ sự căng thẳng: "Lát nữa em sẽ dọn dẹp lại."
"Được." Khóe môi Thương Tòng Châu cong lên, đó là nụ cười thỏa mãn khi đạt được mục đích.
Trong các mối quan hệ xã giao anh chưa bao giờ chịu lép vế.
Sau khi hai người chia tay, Thư Ngâm trở về nhà dọn dẹp phòng khách.
Nhà cô là căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách, rộng một trăm hai mươi mét vuông, không phải là nhỏ. Tuy nhiên so với nhà Thương Tòng Châu thì có vẻ chật chội hơn nhiều. Dù là vị trí, kiểu dáng, diện tích hay thiết kế nội thất, nhà anh đều vượt qua nhà cô một khoảng cách lớn.
Chẳng phải người ta vẫn nói "xa hoa dễ, tiết kiệm khó" sao? Sao anh lại cam tâm tình nguyện sống chật vật trong căn hộ nhỏ thế này cùng cô?
Đầu óc Thư Ngâm rối bời, tiếng tin nhắn điện thoại vang lên lách tách càng khiến cô thêm bực bội.
Cô thay một bộ ga trải giường mới rồi cho bộ cũ vào máy giặt, sau đó mới rảnh xem điện thoại.
Khi nhìn rõ người gửi, sắc mặt cô lạnh đi. Hùng Tử San: [Chị vừa tỉnh.]
Hùng Tử San: [Tối qua chị nghe nhầm à?]
Hùng Tử San: [Em nói anh ta là hôn phu của em?] Hùng Tử San: [Chuyện từ khi nào vậy?]
Hùng Tử San: [Hôn phu là sao chứ? Hai đứa đính hôn rồi à?]
Hùng Tử San: [Rốt cuộc tình hình thế nào, Thư Ngâm, em nói rõ cho chị nghe được không? Mẹ nó giờ đầu óc chị rối tung cả lên.]
Thư Ngâm rót một cốc nước, bàn tay trắng nõn khẽ ôm lấy cốc. Nước ấm, nhưng không hề có chút hơi nóng nào.
Đầu ngón tay chạm vào thành cốc se lạnh, những dòng chữ cô gõ ra cũng không có quá nhiều cảm xúc.
Thư Ngâm: [Chưa đính hôn, nhưng anh ấy đúng là hôn phu của em.]
Cô không tiết lộ nhiều, chỉ lạnh nhạt đáp lại một câu như vậy. Hùng Tử San gửi một biểu tượng cảm xúc "kinh ngạc" và một câu "Chúc mừng", sau đó cũng im lặng.
Là mối quan hệ giữa người với người quá đỗi mong manh, hay là cô đã đặt nặng Thương Tòng Châu quá nhiều? Đến mức cô không cho phép bất cứ ai nói xấu anh dù chỉ một lời.
Gần trưa, ánh sáng ngập tràn, trong không khí, những hạt bụi li ti xao động.
Lòng Thư Ngâm không yên, cô lại lấy điện thoại ra, gửi cho Thương Tòng Châu một tin nhắn: [Chuyện chúng ta kết hôn tạm thời có thể giữ bí mật không?]
Thương Tòng Châu trả lời rất nhanh: [Được. Đều nghe theo em.] Anh không hỏi lý do, cô muốn thế nào thì làm thế ấy.
Chưa bao giờ Thư Ngâm lại có được cảm giác thoải mái tự do đến vậy cho đến khi ở bên anh. Dường như khi ở cạnh anh, dù làm gì cũng được, anh sẽ hết lòng ủng hộ cô.
Đợi tiếng máy giặt ngưng, Thư Ngâm lấy ga trải giường ra, vuốt phẳng những nếp nhăn trên đó, như thể đang xoa dịu những nếp gấp trong lòng mình.
Khoảng hơn ba giờ chiều.
Thương Tòng Châu xách một vali đến nhà Thư Ngâm.
Cửa vừa mở, Thư Ngâm khẽ cắn môi: "Hay là anh nhập vân tay vào đi?"
Để khỏi phải mỗi lần đều chờ cô mở cửa. Thương Tòng Châu vui vẻ gật đầu: "Được."
Cô chỉ vào chiếc vali 24 inch, hỏi anh: "Anh chỉ có bấy nhiêu đồ thôi sao?"
Thương Tòng Châu không mấy bận tâm: "Dù sao cũng ở gần, thiếu gì thì có thể qua lấy."
Thư Ngâm khẽ "ồ" một tiếng.
Sau khi nhập vân tay xong, hai người vào nhà.
Thư Ngâm dẫn anh đến phòng khách. Phòng khách rất nhỏ, chỉ có một giường, một tủ quần áo, một bàn, không còn gì khác. Nhà vệ sinh ở bên ngoài là kiểu bán mở, cấu trúc tách khô ướt đơn giản.
Ga trải giường mới thay là bộ bốn món màu xám. Thư Ngâm giải thích: "Bộ ga trải giường này là do đối tác của Thẩm Dĩ Tinh tặng." Không phải cô cố ý mua cho sự xuất hiện của anh.
Thương Tòng Châu đột nhiên bật cười: "Đây rốt cuộc là nhà em hay nhà Thẩm Dĩ Tinh vậy, sao toàn là đồ của cô ấy?"
Mấy bộ đồ mặc nhà trước đó cũng vậy.
Thư Ngâm cũng cười: "Nhà em có một phòng kho để đồ của cô ấy, còn phòng sách nhà cô ấy thì toàn sách của em."
Nhà của họ cũng là nhà của nhau.
"Nếu cô ấy hỏi thì sao?" Thương Tòng Châu đột ngột hỏi, nhìn cô: "Em sẽ giải thích chuyện chúng ta thế nào?"
"Nếu hỏi thì cứ thành thật. Không hỏi thì thôi." Thư Ngâm nhẹ nhàng nói, dừng lại vài giây, ngước mắt nhìn anh: "Anh nghĩ sao?"
Cô không phải người độc đoán, nếu Thương Tòng Châu có ý kiến khác, cô cũng sẽ lắng nghe và chấp nhận.
Thương Tòng Châu nhún vai: "Giống em thôi." Thư Ngâm cười nhẹ: "Được."
Dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, hai người đến siêu thị gần đó.
Thương Tòng Châu đẩy xe, Thư Ngâm đi bên cạnh, thỉnh thoảng nhặt một món đồ lên hỏi ý kiến Thương Tòng Châu.
"Tối nay ăn gì?"
"Ngoài sườn xào chua ngọt ra em còn thích món nào nữa không?"
"..." Lòng Thư Ngâm khẽ động: "Trí nhớ của anh luôn tốt như vậy sao?" Cô mới chỉ nói một lần thôi.
Họ đứng rất gần nhau, Thương Tòng Châu thở đều, hơi thở phả vào mặt cô, ánh mắt cũng dừng lại trên gương mặt cô, dịu dàng mà sâu lắng, in vào mắt cô.
"Cũng tùy người." Anh nhẹ nhàng thốt ra ba từ.
Rồi sau đó anh đặt xe đẩy xuống, đi đến khu hải sản tươi sống. Trong bể kính, nước b.ắ.n tung tóe, cá tôm nhảy nhót.
Anh không cho Thư Ngâm lại gần, chỉ tự mình đứng đó trao đổi với nhân viên.