Anh mặc bộ đồ may đo cao cấp trị giá hàng vạn tệ, xung quanh toàn là những người trung niên, đa phần là các cô, các bác lớn tuổi. Anh đứng giữa đó, trông lạc lõng vô cùng. Tay cầm túi ni lông trong suốt của siêu thị, một khung cảnh thật khó ăn khớp. Thư Ngâm chưa bao giờ nghĩ anh sẽ có khía cạnh này, trong mắt cô anh là vị thần không vướng bụi trần.
Trên thực tế đây là lần đầu tiên Thương Tòng Châu đến siêu thị. Đồ dùng sinh hoạt của anh đều có người phụ trách mua sắm, ngay cả hải sản cũng được vận chuyển bằng đường hàng không trong ngày.
Dù là tận mắt chứng kiến hay nghe từ Thư Ngâm đều biết cô xuất thân từ một gia đình hết sức bình thường.
Và điều chưa được nghe, nhưng anh tự mình nhận ra, đó là hoàn cảnh gia đình khiến cô cảm thấy tự ti sâu sắc trong các mối quan hệ.
Tính cách con người được hình thành sau này. Thương Tòng Châu không biết cô ấy đã trải qua những gì, nhưng anh biết rằng, anh cần bảo vệ sự nhạy cảm của cô, và làm giảm đi sự tự ti của cô khi đối mặt với anh.
Anh không cứng rắn đưa cô về nhà mình thực ra do có sự ích kỷ riêng.
Ở nhà cô, trong môi trường cô quen thuộc, cô sẽ sống thoải mái hơn. Cứ như vậy, có lẽ, vào một thời điểm thích hợp, cô sẽ sẵn lòng mở lòng với anh, kể cho anh nghe về quá khứ của cô. Kể về quá khứ đầy gian nan để cô có được ngày hôm nay.
Anh muốn đưa cô vào thế giới của mình, nhưng anh biết, điều kiện tiên quyết là cô phải tự nguyện.
Đợi đến khi cô có đủ tự tin, đợi đến khi cô không còn cảm thấy tự ti khi đối mặt với anh nữa, anh có thể cẩn thận nắm lấy tay cô, với giọng điệu tự hào, giới thiệu cô trước mặt bạn bè và người thân: "Đây là Thư Ngâm, là người tôi rất yêu, là người tôi quyết định sẽ cùng sống trọn đời."
Mua xong hải sản, Thương Tòng Châu quay lại.
Thương Tòng Châu hỏi cô: "Em còn muốn ăn gì nữa không?"
Thư Ngâm thực sự không quá kén chọn đồ ăn: "Anh có muốn ăn gì không? Đừng chỉ nghĩ cho em."
Thương Tòng Châu: "Anh thì sao cũng được."
Trong xe đẩy đã có rất nhiều thứ, Thư Ngâm nói: "Hay là cứ thế này đi."
Thương Tòng Châu: "Được."
Bên cạnh quầy thanh toán có mấy tủ trưng bày nhỏ.
Thương Tòng Châu đưa đồ trong xe đẩy lên quầy để tính tiền. Thư Ngâm rảnh rỗi, ánh mắt lướt qua vô tình dừng lại trên tủ hàng. Cô bị cận nhẹ hơn một độ, không nhìn rõ lắm đồ vật trên tủ là gì. Chỉ thấy đó là những hộp hình vuông, giống như kẹo cao su.
Cô khẽ lại gần, cúi xuống nhìn.
Sau khi nhìn rõ chữ trên vỏ hộp, cô chợt khựng lại, tai đỏ bừng.
Bên cạnh Thương Tòng Châu đã thanh toán xong. Thấy cô cúi người xem xét thứ gì đó, anh lạnh lùng liếc qua. Nhờ vào thị lực siêu cao đủ để làm phi công, anh lập tức nhìn rõ thứ khiến tai cô đỏ bừng.
"Thư Ngâm." Anh đột nhiên tiến lại gần cô một bước.
Thư Ngâm giật mình như chim sợ cành cong, lưng thẳng tắp, nín thở.
Chưa kịp để cô mở lời, một cô bé xếp hàng phía sau họ, trông chừng năm sáu tuổi, với khuôn mặt ngây thơ trong sáng, giọng nói trong trẻo: "Anh ơi, bạn gái anh cứ nhìn cái này mãi, anh có mua cho chị ấy không ạ?"
Thư Ngâm muốn phản bác, nhưng lại không biết nói gì.
Thương Tòng Châu nhìn Thư Ngâm với vẻ cười như không cười, cô nhỏ giọng: "Em bị cận, không nhìn rõ nên mới ghé sát như vậy..."
Thương Tòng Châu: "Ừm, anh biết."
Vẻ mặt anh nhìn là biết không tin lời cô.
Thư Ngâm nhướn mày, hiếm khi lại có chút bướng bỉnh, quay đầu nói với cô bé: "Chị có cái này ở nhà rồi, chị không cần đâu."
Cô bé nghiêng đầu: "Thật không ạ?"
Thư Ngâm nhấn mạnh giọng: "Thật." Cô bé: "Vâng ạ."
Cô bé còn chưa biết chữ, hồn nhiên hỏi Thư Ngâm: "Chị ơi, cái này là gì vậy ạ? Có ngon không?"
Thư Ngâm: "..."
Ngay cả Thương Tòng Châu cũng bị hỏi khó.
May mắn thay mẹ của cô bé kịp thời bịt miệng con lại, cười xuề xòa: "Xin lỗi nhé, cháu nó đang ở tuổi tò mò về mọi thứ."
Cô bé bị bịt miệng, "ư ử" giãy giụa, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ tủi thân.
Mẹ cô bé cúi xuống, chỉ vào chữ "Okamoto siêu mỏng" trên bao bì, đọc chệch hướng: "Không được ăn."
Cô bé chợt hiểu ra: "À, hóa ra không ăn được!" "..."
"..."
Thư Ngâm quay mặt đi, không dám nhìn thẳng.
Còn Thương Tòng Châu khẽ bật cười, nụ cười toát lên vẻ phong lưu.
Thư Ngâm mím môi, trong lòng có cảm giác nóng bỏng khó tả.
Thì ra người đã từng khiến mình xao xuyến, khi gặp lại vẫn sẽ rung động không biết bao nhiêu lần. Anh không cần làm gì cả, chỉ cần đứng đó cũng đủ khuấy động ngàn trùng sóng biếc trong lòng cô.
Đoạn nhạc ngẫu hứng này khiến con đường về nhà trở nên tĩnh lặng lạ thường.
Sau khi xuống xe, hai tay Thương Tòng Châu xách túi mua sắm vào thang máy, Thư Ngâm đi tay không. Cô muốn xách phụ, muốn chia sẻ gánh nặng với anh, nhưng lại bị anh ngăn lại.
Về đến nhà, Thư Ngâm muốn giúp anh, nhưng vẫn bị anh từ chối: "Anh sẽ nấu ăn, em cứ chơi điện thoại hoặc xem TV đi."
Thư Ngâm do dự: "Thật sự không cần em giúp sao?"
Thương Tòng Châu: "Không cần."
Thư Ngâm biết rõ mình nói không lại anh, đành thôi: "Vậy em về phòng làm việc đây, anh có việc gì cứ gọi em."
Thương Tòng Châu cười nhạt: "Được."
Thương Tòng Châu tìm nồi hầm trong bếp nhưng không thấy bèn gõ cửa phòng làm việc. Được cô cho phép, anh đẩy cửa bước vào.
Trên bàn làm việc, giấy tờ và sách vở chất thành đống nhỏ.
Thư Ngâm đeo kính, từ đống sách thò ra đôi mắt dài nhỏ: "Sao vậy?"
"Nhà có nồi gang tráng men không?" Anh hỏi.
Thư Ngâm dùng đầu bút chọc chọc búi tóc trên đầu: "Hình như có ở phòng kho. Bếp có một cánh cửa, mở ra là phòng kho. Chỗ đó là phần chủ đầu tư tặng thêm, hơi lộn xộn một chút, có thể hơi khó tìm. Để em tìm giúp anh." Vừa nói cô vừa tháo kính trên sống mũi xuống.
"Không cần." Vẻ mặt Thương Tòng Châu lười biếng, ánh mắt ôn hòa nhưng lại toát ra vẻ áp đặt, khiến người ta tuân theo anh vô điều kiện: "Chuyện nhỏ này tự anh làm được."
Thư Ngâm: "...Ồ."
Thương Tòng Châu cong môi, trước khi rời đi, anh đóng cửa lại. Anh quay người đi về phía phòng kho.
Cửa mở ra, trong không khí thoang thoảng mùi hương cam quýt và hổ phách hòa quyện. Đó là mùi hương thường được dùng ở khách sạn Marriott.
Phòng kho ba mặt tường đều là kệ hàng, chất đầy đủ loại sản phẩm. Ngay cả nước hoa cũng có hàng chục chai, để tránh lẫn mùi chỉ có mở một chai được mở để tỏa hương.
Dưới đất chất đống những thùng giấy lớn nhỏ, rất lộn xộn.
Thương Tòng Châu lục lọi các loại thùng, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc nồi gang tráng men ở một góc khuất. Khi lấy nó ra, anh vô tình làm bật nắp thùng giấy bên dưới.
Đập vào mắt anh là thứ mà anh không hề xa lạ.
Anh khẽ bật cười, quả thật Thư Ngâm nói không sai, nhà cô đúng là có, hơn nữa còn là cả một thùng.
Anh không có nhiều suy nghĩ viển vông, đại khái hiểu rằng những thứ này có lẽ cũng là quà tặng từ đối tác của Thẩm Dĩ Tinh.
Cả một thùng lớn.
Đôi mắt Thương Tòng Châu cụp xuống, dần trở nên sâu thẳm, ánh mắt ẩn chứa cảm xúc cuộn trào.
Làm sao đây?
Lãng phí thì thật đáng xấu hổ, anh muốn tận dụng triệt để.