Thương Tòng Châu ngồi tựa vào đầu giường, chiếc máy tính xách tay đặt trên đùi.
Màn hình máy tính phát ra ánh sáng trắng xám, góc trên bên phải màn hình hiển thị thời gian hiện tại: 1 giờ 37 phút sáng.
Đêm vắng như tờ, tiếng hét chói tai đột ngột phá tan sự yên tĩnh.
Thương Tòng Châu nghiêng mặt, nhìn vị khách không mời mà đến. Có lẽ anh mới là vị khách không mời mà đến thì đúng hơn – dù sao thì căn phòng này trước đây đều là Thẩm Dĩ Tinh ngủ.
Thẩm Dĩ Tinh ôm gối trong lòng, vẻ mặt vô cùng sống động. Vừa ngạc nhiên, vừa hoang mang.
Thương Tòng Châu điềm nhiên nhìn cô ấy, ánh mắt lướt qua cô ấy nhìn về phía Thư Ngâm đang đứng sau lưng.
"Em giải thích, hay anh giải thích?"
Thẩm Dĩ Tinh hoảng loạn quay đầu lại, đối mặt với Thư Ngâm, cô ấy cười như mếu: "Chuyện gì thế này? Sao nửa đêm trong nhà cậu lại có một người đàn ông? Mà người đàn ông này còn ngủ trên giường của tớ?"
Thư Ngâm chỉnh lại: "Là giường tớ mua."
Thẩm Dĩ Tinh nhấn mạnh: "Là cái giường mà tớ vẫn luôn ngủ!" Thư Ngâm im lặng.
"Được rồi, là giường của cậu." Dừng một chút, Thẩm Dĩ Tinh lên giọng, hùng hồn: "Vậy thì, tại sao anh ta lại ở trên giường của cậu?"
"..."
"..."
Sao lại nghe kỳ cục thế này?
Ấy vậy mà cô lại không biết phải sửa lỗi trong câu nói đó như thế nào.
Thư Ngâm cảm thấy đau đầu, cố gắng chuyển chủ đề: "Cậu không ngủ ở nhà, nửa đêm chạy đến nhà tớ làm gì?"
Thẩm Dĩ Tinh: "Tớ không ngủ được, tớ có nhắn tin cho cậu mà cậu không xem à?"
Thư Ngâm bất lực: "Tớ vừa làm việc xong, điện thoại để chế độ im lặng."
Thẩm Dĩ Tinh không dám nhìn Thương Tòng Châu đang đứng sau lưng, cô ấy bước vài bước về phía trước, lại gần Thư Ngâm, giọng nói hạ rất nhẹ, chỉ hai người họ mới nghe thấy, nghiến răng nghiến lợi: "Sao anh ấy lại ở nhà cậu?"
Thư Ngâm không có ý giấu cô ấy, lại nhớ đến lời hứa với Thương Tòng Châu: nếu hỏi thì nói thật, không hỏi thì thôi.
Khóe mắt cô khẽ cụp xuống, mở miệng, đang định nói gì đó thì trong phòng vang lên tiếng nói của Thương Tòng Châu.
Thương Tòng Châu nói: "Trước tiên xin tự giới thiệu, anh là đối tượng xem mắt của Thư Ngâm."
Không biết từ lúc nào Thương Tòng Châu đã xuống giường, đi đến cạnh cửa phòng khách.
Anh mặc bộ đồ mặc nhà màu xám, lịch lãm đoan trang, dáng vẻ lười biếng, cử chỉ toát lên vẻ cao quý. Nét mặt điềm nhiên, giọng nói trong trẻo, khi nói ra từ "đối tượng xem mắt" vừa trang trọng vừa xa lạ, lại mang đến cảm giác như một người chồng tương lai đang nói chuyện đầy tự tin.
Thẩm Dĩ Tinh nghẹn lời.
Cô ấy cố gượng cười: "Anh Tòng Châu, anh không giống người sẽ ngủ ở nhà đối tượng xem mắt đâu."
"Anh chưa nói xong," Thương Tòng Châu thay đổi ánh mắt, cười nói: "Bây giờ anh là bạn trai của Thư Ngâm, là bạn trai đang hẹn hò với mục đích kết hôn."
Mặc dù xung quanh kín mít, gió lùa cũng bị chặn lại. Nhưng sống lưng Thẩm Dĩ Tinh lại bất giác lạnh toát.
Cô ấy quay sang Thư Ngâm xác nhận: "Thật hay giả đấy?"
Thư Ngâm ném ánh mắt nghi ngờ về phía Thương Tòng Châu, anh khẽ gật đầu, ra hiệu cô cứ nói.
Những cử chỉ nhỏ của hai người lọt vào mắt Thẩm Dĩ Tinh lại trở thành những cái liếc mắt đưa tình.
Cô ấy vô cùng cạn lời: "Hai đứa cậu hẹn hò từ khi nào vậy? Sao tớ lại không biết gì cả? Không phải là tớ là người bạn thân nhất của cậu sao? Mấy hôm trước chúng ta còn đi ăn cùng nhau mà!"
Thẩm Dĩ Tinh không bận tâm việc "chị dâu tương lai" mà cô ấy nhắm đến lại trở thành bạn gái của người khác, điều cô ấy bận tâm là bạn thân của mình lại lén lút hẹn hò sau lưng cô ấy!
Thế nào là bạn thân? Bạn thân là người đầu tiên biết chuyện họ hẹn hò.
Nghĩ đến việc cô ấy đã kể cho Thư Ngâm ngay từ khi cô ấy và Đoạn Hoài Bắc còn đang mập mờ, vậy mà khi Thư Ngâm hẹn hò cô ấy lại chẳng biết gì cả.
Nghĩ đến đây má Thẩm Dĩ Tinh xệ xuống, biểu cảm trên mặt cũng dần lạnh đi, vẻ mặt buồn bã như sắp khóc đến nơi.
Thấy vậy, Thư Ngâm vội vàng nói: "Mới yêu hôm nay thôi." Thẩm Dĩ Tinh cúi đầu, liếc mắt, bán tín bán nghi: "Thật không?" Thư Ngâm: "Thật mà."
Cô nghiêng đầu liếc Thương Tòng Châu.
Thương Tòng Châu cũng phối hợp: "Ừm, ngày đầu tiên."
Chỉ có điều không phải là ngày đầu tiên hẹn hò mà là ngày đầu tiên đăng ký kết hôn.
Nghe vậy tâm trạng Thẩm Dĩ Tinh mới dịu đi một chút, nhưng cô ấy vẫn không hiểu: "Ngày đầu tiên hẹn hò đã phải về nhà người ta ngủ à? Giới trẻ bây giờ toàn hẹn hò kiểu này sao? Hay là những người lớn tuổi như hai người mới hẹn hò kiểu này?" Càng nói giọng Thẩm Dĩ Tinh càng lạnh, ánh mắt cô ấy nhìn Thương Tòng Châu vô cùng lạnh lẽo.
Không giống bạn bè, mà giống người nhà đang bênh vực Thư Ngâm hơn.
Sự thù địch khá rõ rệt.
Thậm chí còn dùng từ " người lớn tuổi" để miêu tả anh.
Thương Tòng Châu lớn hơn hai người họ một khóa nhưng anh sinh vào giữa mùa đông nên đi học muộn hơn một năm so với những người cùng tuổi. Vì thế anh lớn hơn hai người họ hai tuổi.
Lớn hơn hai tuổi đã là người lớn tuổi rồi sao?
Thương Tòng Châu nhìn Thẩm Dĩ Tinh, trong mắt dường như có mây đen, từng lớp mây mù bao phủ xuống, mang theo cảm giác ngột ngạt.
"Anh nghĩ chúng ta là người cùng tuổi, em nghĩ sao?"
"...Em cũng có nói không phải đâu." Thẩm Dĩ Tinh né tránh ánh mắt anh, không khí bốn phía bao trùm lấy cô ấy, cô ấy đè nén sự run rẩy, khẽ nói: "Em chỉ thấy rất kỳ lạ, làm gì có ai vừa hẹn hò ngày đầu tiên đã ngủ chung một mái nhà đâu."
Không chỉ là ngủ chung một mái nhà.
Trước khi hẹn hò, hai người họ đã lăn lộn trên cùng một chiếc giường rồi.
Nói đúng ra họ không có bước hẹn hò, bỏ qua hẹn hò trực tiếp đi đăng ký kết hôn.
Dường như sau nhiều lần đối phó với Thương Tòng Châu, đối mặt với những câu hỏi khó chịu của người khác trong lòng Thư Ngâm không còn nhiều biến động nữa. Như hồ nước lặng không gió, tĩnh mịch và u tịch.
Thư Ngâm cười nhạt: "Chúng tớ có ngủ chung giường đâu." Thẩm Dĩ Tinh dừng lại một lúc: "Sao anh ấy lại ở nhà cậu?"
Cô ấy hỏi Thương Tòng Châu, trên mặt không có chút thù địch nào, chỉ là tò mò: "Anh Tòng Châu, nếu anh không có chỗ nào để đi thì có thể đến nhà anh trai em ngủ. Nhà anh trai em còn phòng trống, phòng anh ngủ là phòng Thư Ngâm dành cho em mà."