"Xin lỗi đã ngủ phòng của em." Thương Tòng Châu thành thật xin lỗi.
Tính tình tốt của anh lại càng khiến Thẩm Dĩ Tinh trông nhỏ mọn.
Dù sao cũng là người đã gọi " anh Tòng Châu" bao nhiêu năm nay, Thẩm Dĩ Tinh tìm anh giúp đỡ còn nhiều hơn cả tìm anh trai ruột, cảm giác tội lỗi chợt dâng lên trong lòng cô ấy.
Thẩm Dĩ Tinh lắp bắp: "Em... em cũng không có nhỏ mọn đến thế, anh ngủ thì cũng ngủ rồi, nhưng ngày mai không được ngủ nữa."
Mắt Thương Tòng Châu bình tĩnh, nở nụ cười dịu dàng: "Được." Thẩm Dĩ Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Thư Ngâm chớp mắt, luôn cảm thấy anh ấy đang ủ mưu gì đó. Quả nhiên.
Giây tiếp theo.
Cô nghe thấy anh nói: "Nếu đó là phòng của Thẩm Dĩ Tinh, Thư Ngâm, bắt đầu từ tối mai, anh sẽ sang ngủ phòng của em, ngủ cùng em."
"..."
"..."
Thẩm Dĩ Tinh ngây người. Cô ấy có ý đó đâu?
Bên kia Thư Ngâm không nhịn được nghiêng đầu cười trộm. Đây mới là Thương Tòng Châu, cái sự xấu tính thanh nhã.
Đêm tân hôn, Thư Ngâm không ngủ một mình, trên giường cô còn có một người khác bầu bạn.
Nhưng người đó là Thẩm Dĩ Tinh.
Thẩm Dĩ Tinh chiếm trọn cả giường, lăn qua lăn lại trên giường, tóc tai bù xù. Thấy Thư Ngâm trở về phòng ngủ cô ấy đột nhiên ngồi bật dậy, giọng điệu vô cùng u oán trách móc Thư Ngâm: "Thư Ngâm Ngâm, tớ phát hiện ra cậu còn mê trai bỏ bạn hơn tớ nữa."
Thư Ngâm đi vòng qua đầu giường, nằm xuống, thờ ơ nói: "Có lẽ vậy."
"Gì mà có lẽ? Rõ ràng là vậy!"
"Ừm được rồi, tớ là một người phụ nữ hư hỏng mê trai bỏ bạn." Thư Ngâm hỏi cô ấy: "Tớ muốn đi ngủ rồi, tắt đèn được không?"
"Được." Thẩm Dĩ Tinh nằm lại trên giường, tư thế ngủ đoan trang.
Đèn tắt, yên tĩnh được một lát, ga trải giường bị kéo động, phát ra tiếng sột soạt.
Thẩm Dĩ Tinh từ từ tiến lại gần: "Cậu thật sự hẹn hò với anh ấy rồi à?"
Thư Ngâm nói: "Ừm, thật rồi, chắc là sẽ kết hôn."
Thẩm Dĩ Tinh từ từ nuốt xuống vị chua chát trong cổ họng, cười mắng cô: "Mới hẹn hò thôi mà đã nghĩ đến kết hôn rồi, Thư Ngâm Ngâm, cậu đúng là mê muội tình yêu quá đi."
Thư Ngâm nghe thấy tiếng nấc nghẹn trong giọng cô ấy, an ủi: "Khóc gì chứ? Chẳng phải cậu vẫn hay giục tớ hẹn hò sao? Giờ tớ đang hẹn hò với... một người rất tốt, cậu nên vui mới phải. Cậu còn nhớ cậu đã từng khen Thương Tòng Châu rất nhiều không?"
"Tớ nhớ." Giọng Thẩm Dĩ Tinh buồn buồn: " Nhưng tớ và anh ấy đã nhiều năm không liên lạc, tớ không biết bây giờ anh ấy là người thế nào, con người đều sẽ thay đổi mà. Trước đây anh ấy còn nói muốn làm nhà ngoại giao, anh ấy cũng có làm đâu?"
"Anh ấy có chút chuyện." "Chuyện gì?"
"Tai phải của anh ấy nghe không rõ lắm." Thư Ngâm nói, tốc độ rất chậm.
Thẩm Dĩ Tinh suýt nữa thì bật dậy khỏi giường: "Cái gì mà tai phải nghe không rõ? Mẹ tớ và cô Hoa thường xuyên gặp mặt, tớ chưa từng nghe mẹ nhắc đến chuyện này. Hơn nữa nghe không rõ là nghe không rõ như thế nào? Hoàn toàn không nghe rõ hay là sao? Thương Tòng Châu anh ấy... sao anh ấy lại nghe không rõ được? Lúc tốt nghiệp anh ấy vẫn bình thường mà?"
Hoảng loạn, hệ thống ngôn ngữ của cô ấy rối loạn, nói những lời không biết phải làm sao.
Thư Ngâm tìm thấy bàn tay đang run rẩy của Thẩm Dĩ Tinh trong chăn, lòng bàn tay mềm mại bao lấy tay cô ấy, động tác nhẹ nhàng, mang theo sức mạnh xoa dịu.
"Chi tiết thì tớ cũng không rõ lắm, tớ chưa hỏi." "Tại sao không hỏi?"
Thư Ngâm trở mình, giọng nói như ánh trăng thanh lạnh, tĩnh mịch: "Hồi lớp mười hai khi tớ đi lấy nước nóng, kết quả không cẩn thận làm đổ cốc nước, nước nóng làm bỏng chân tớ. Cậu còn nhớ không? Mu bàn chân bị bỏng một mảng nhỏ, đặc biệt đau, đau đến mức tớ cứ ch** n**c mắt mãi. Sau đó đến bệnh viện, khi bác sĩ xử lý cho tớ, quá trình xử lý còn đau hơn, thời gian hồi phục dài đằng đẵng, còn bị mưng mủ, nổi mụn nước, tớ còn phải cắn răng nặn mụn nước ra. Đã nhiều năm trôi qua rồi nhưng mỗi lần nhớ lại tớ đều thấy rất đau, đau đến tận xương tủy."
"Cậu muốn tớ hỏi anh ấy thế nào hả Tinh Tinh? Hỏi tại sao tai anh ấy lại không nghe được, là do ai gây ra? Chắc chắn anh ấy chắc chắn sẽ dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với tớ, nhưng trong lòng anh ấy đang nghĩ gì?"
"Không ai có thể bình tĩnh đối mặt với nỗi đau của mình." Thư Ngâm nói: "Tớ không muốn tàn nhẫn bắt anh ấy hồi tưởng lại nỗi đau cũ."
Thẩm Dĩ Tinh không nói một lời.
Cũng không biết qua bao lâu, giọng cô ấy rất thấp và nhẹ, đau lòng đến tột cùng: "Sao lại như vậy?"
"Tinh Tinh." Thư Ngâm cong khóe môi. "Ừm."
"Đừng nhìn anh ấy bằng ánh mắt thương hại, Thương Tòng Châu không cần điều đó."
"...Ừm." Thẩm Dĩ Tinh khàn khàn nói: "Mặc dù anh ấy... nhưng nếu anh ấy đối xử không tốt với cậu, tớ vẫn sẽ tức giận. Trong mắt tớ anh ấy không phải Thương Tòng Châu, anh ấy chính là bạn trai của cậu, nếu anh ấy dám bắt nạt cậu tớ nhất định sẽ đánh anh ấy! Tớ sẽ gọi thêm Trần Tri Nhượng cùng đánh!"
Thư Ngâm bật cười, cười xong, nặng trĩu hỏi: "Sao cậu không khuyên tớ chia tay với anh ấy?"
Thẩm Dĩ Tinh trợn tròn mắt: "Tại sao phải khuyên cậu chia tay với anh ấy?"
Dường như nghĩ đến điều gì đó, giọng điệu khinh bỉ: "Chỉ vì tai anh ấy có vấn đề mà tớ lại bảo cậu chia tay anh ấy hả, tớ điên rồi sao? Trong mắt cậu tớ là kẻ tiểu nhân không biết lý lẽ như vậy hả? Hơn nữa tớ thấy thính lực của Thương Tòng Châu đâu có vấn đề gì đâu, tớ thầm chửi anh ấy nhỏ thế mà vẫn nghe thấy hết, anh ấy có tai thính như tai chuột vậy!"
Những nỗi buồn khổ mà cô phải chịu đựng từ Hùng Tử San, dường như đã được Thẩm Dĩ Tinh lấp đầy tất cả.
Thẩm Dĩ Tinh lẩm bẩm: "Bây giờ ai mà chẳng có chút tật xấu, keo kiệt, tính toán chi li, ích kỷ. Rõ ràng bản thân có mắt có tai nhưng lại chỉ muốn nghe những lời từ người khác, không chịu tự mình kiểm chứng, người mù mắt mù lòng thì nhiều vô kể. Nếu Thương Tòng Châu là loại người như vậy tớ mới khuyên cậu chia tay anh ấy!"
Ấy vậy mà anh ấy lại tốt như vậy.
Tốt đến mức Thẩm Dĩ Tinh vốn hay bắt bẻ cũng không thể nói ra một lời nào chê bai anh.
Thẩm Dĩ Tinh vùi đầu vào chăn, nói lầm bầm: "Trước đây tớ vẫn hay nói nếu cậu tìm bạn trai mà không bằng Trần Tri Nhượng tớ nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để khuyên cậu chia tay. Kết quả cậu lại tìm được một người còn xuất sắc hơn cả Trần Tri Nhượng. Có thể cậu không biết mỗi lần thi anh trai tớ đều bị Thương Tòng Châu đè đầu. Bây giờ đi làm rồi anh trai tớ vẫn phải cầu xin Thương Tòng Châu hợp tác với anh ấy."
"Tớ thật sự bó tay."
Thẩm Dĩ Tinh phẫn nộ, chỉ có cô ấy tự biết sự tức giận này là nhắm vào Trần Tri Nhượng.
Khắp nơi đều không bằng Thương Tòng Châu đã đành, ngay cả trong chuyện theo đuổi Thư Ngâm cũng thua kém. Rõ ràng so với Thương Tòng Châu anh ấy có nhiều cơ hội đến vậy, nhiều như vậy nhưng lại không nắm bắt được một lần nào.
Có lẽ Trần Tri Nhượng không thiếu thời cơ, anh ấy thiếu một trái tim chân thành.
Đột nhiên, Thư Ngâm nghe thấy Thẩm Dĩ Tinh nghiêm túc gọi tên cô: "Thư Ngâm!"
Thư Ngâm căng thẳng: "Sao vậy?" Thẩm Dĩ Tinh: "Giấy ăn."
Thư Ngâm không hiểu, nửa người chống dậy, với lấy hộp khăn giấy trên tủ đầu giường.
Thẩm Dĩ Tinh hất tung chăn, cười nịnh nọt: "Khóc thật quá, nước mũi chảy ra rồi."
Lúc này Thư Ngâm thật sự bó tay.
Cô dở khóc dở cười, rút khăn giấy đưa cho Thẩm Dĩ Tinh.