Thư Ngâm do dự, nhưng vẫn nói thật: [Em đã nói chuyện của anh cho cô ấy nghe rồi.]
Khi nhận được tin nhắn của Thư Ngâm, Thương Tòng Châu vừa lái xe vào Bệnh viện Đa khoa Quân Giải phóng Nhân dân.
Anh dừng xe, vừa đi về phía tòa nhà phòng khám vừa trả lời tin nhắn của Thư Ngâm.
Sau khi đọc tin nhắn của Thư Ngâm vẻ mặt anh không chút thay đổi, ánh mắt điềm nhiên, không hề có cảm xúc tiêu cực vì cô đã tiết lộ bệnh tình của mình.
Nói sao thì nói Thẩm Dĩ Tinh cũng là em gái của người bạn thân anh, tiết lộ chuyện này cho cô ấy cũng chẳng có gì to tát.
Kể từ khi Thương Tòng Châu gặp chuyện anh chưa từng giấu giếm bất kỳ ai. Tuy nhiên tai trái anh vẫn bình thường, theo quy định của nhà nước thực sự không thể xếp vào diện người khuyết tật. Máy trợ thính anh đeo hàng ngày rất nhỏ, ở khoảng cách giao tiếp bình thường không ai nhận ra vật lạ trong tai anh.
Không ai hỏi anh cũng chẳng thể gặp ai cũng mở lời: Xin lỗi, tôi có đeo máy trợ thính ở tai phải.
Hành động đó thật ngốc nghếch, khiến anh trông như cần được người khác quan tâm.
Thương Tòng Châu cúi đầu, gõ chữ trả lời Thư Ngâm: [Sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ biết thôi, không sao đâu.]
Thư Ngâm: [Ừm.]
Thư Ngâm: [Anh ăn cơm chưa?]
Thương Tòng Châu khựng lại một chút, dường như cô đang quan tâm đến anh.
Thương Tòng Châu: [Chưa, có chút việc đột xuất, lát nữa mới ăn.]
Thư Ngâm: [Được.]
Nói chuyện xong anh cất điện thoại vào túi, đi thang máy lên tầng 6 khoa Tai Mũi Họng.
Đang giờ nghỉ trưa, cửa phòng khám số 2 đóng chặt, anh gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói trầm ấm đầy nội lực của một người đàn ông, như thể biết người đứng ngoài cửa là ai: "Tòng Châu?"
Thương Tòng Châu đẩy cửa bước vào, cười một cách hòa nhã: "Chủ nhiệm Thương, đang bận sao?"
Ngồi trước mặt Thương Tòng Châu là chú của anh, Thương Cẩm Tiện, một chuyên gia tai mũi họng nổi tiếng trong nước, đồng thời cũng là bác sĩ điều trị chính của Thương Tòng Châu.
Thương Cẩm Tiện tháo cặp kính đang đeo trên sống mũi: "Đây không phải là đang đợi cháu sao?"
Thương Tòng Châu: "Đường kẹt xe, cháu đến muộn, chú ăn cơm chưa? Hay mình đi ăn cơm trước đi?"
Thương Cẩm Tiện: "Không cần, lát nữa chú sẽ ăn với ba cháu. Ba cháu đang họp ở đây, cháu biết không?"
Màn hình LED lớn ở sảnh phòng khám đang chạy chữ chào mừng lãnh đạo đến chỉ đạo.
Thương Tòng Châu đến vội vàng, liếc mắt nhìn rồi thu lại tầm nhìn, không để tâm: "Thì ra là lãnh đạo nhà cháu đang họp ở đây." Anh dừng lại, từ chối: "Thôi đi, cháu ăn với ông ấy kiểu gì cũng bị mắng cho một trận."
Mấy năm gần đây Tư lệnh Thương coi đứa con trai độc nhất của mình là Thương Tòng Châu như cái gai trong mắt, nhìn anh đặc biệt không vừa mắt. Nguyên nhân chính là anh đã lớn tuổi mà vẫn độc thân, không tìm đối tượng, càng không muốn tìm đối tượng.
Mọi cách đều đã thử, mềm nắn rắn buông cũng chẳng có tác dụng.
Thương Tòng Châu có suy nghĩ và chính kiến riêng, tính cách bướng bỉnh, không ai khuyên nổi anh. Nếu bị ép quá anh sẽ dứt khoát dọn ra khỏi nhà, dù sao anh cũng có mấy chục căn nhà bên ngoài, không thiếu chỗ ở.
"Ai bảo cháu còn chưa kết hôn?" Thương Cẩm Tiện nói: "A Phù nhà chú nhỏ hơn cháu ba tuổi mà đã kết hôn rồi, nhìn cháu xem."
"Cháu mới hiểu ra người độc thân đến thở cũng sai." " Đúng vậy."
Thương Cẩm Tiện lấy ra phiếu kiểm tra của Thương Tòng Châu, đeo lại cặp kính vừa tháo, xem xét kỹ lưỡng một lượt.
"Không có vấn đề gì, chú ý giữ tâm trạng vui vẻ, đừng tự gây áp lực cho mình quá nhiều."
"Cháu có áp lực gì đâu?"
Thương Cẩm Tiện chậm rãi nói: "Áp lực hôn nhân đó, tranh thủ lúc cháu còn trẻ, còn chút nhan sắc, mau tìm một cô bạn gái đi. Thời kỳ đỉnh cao của đàn ông chỉ có mấy năm thôi, cháu phải nhanh chân lên đấy."
Trong mắt Thương Tòng Châu lóe lên một tia hoang đường: "Chú nói gì vậy?"
Thương Cẩm Tiện: "Kinh nghiệm của người đi trước thôi."
Khóe môi Thương Tòng Châu từ từ mở ra, kéo dài giọng: "Chỗ chú có thể làm khám sức khỏe tiền hôn nhân không?"
Thương Cẩm Tiện thấy vẻ bất cần đời của anh thì tức giận: "Làm được, nhưng cháu làm thì có ích gì? Cháu có bạn gái đâu mà làm khám sức khỏe tiền hôn nhân, cút đi."
Vẻ mặt Thương Tòng Châu bất cần: "Không có bạn gái, cháu có vợ rồi."
Thương Cẩm Tiện trợn mắt, ngón tay chỉ ra cửa: "Mời cháu cút ra ngoài."
Thương Tòng Châu thở dài một cách thoải mái: "Sao lại không tin chứ?"
Thương Cẩm Tiện gọi với theo sau lưng anh: "Có thì lừa người khác thôi, đừng lừa cả bản thân nữa, thằng ch.ó độc thân già."
Cửa đóng lại.
Thương Tòng Châu xuống lầu, ở sảnh phòng khám, từ xa anh nhìn thấy đám đông mặc áo xanh lá cây, là Tư lệnh Thương đang được mọi người vây quanh. Nghĩ nghĩ, cuối cùng anh không tiến lại chào hỏi. Quá đông người, không tiện.
Anh hỏi nhân viên bệnh viện khi nào có thể khám sức khỏe tiền hôn nhân, biết buổi chiều mới làm được, thông thường còn phải chờ đến ba ngày làm việc mới có kết quả thế là anh lại quay đầu rời đi đến bệnh viện tư.
Bệnh viện tư làm việc cực kỳ hiệu quả, có thể có kết quả ngay trong ngày.
Buổi tối, Thương Tòng Châu mang theo báo cáo khám sức khỏe tiền hôn nhân lái xe đến khu chung cư của Thư Ngâm.
Khả năng hành động của anh nhanh đến kinh ngạc, trong lúc chờ báo cáo khám sức khỏe tiền hôn nhân đã thuê một chỗ đậu xe ngay đối diện chỗ đậu xe của Thư Ngâm.
Khi lùi xe vào chỗ, chiếc Audi màu đen ở chỗ đậu xe đối diện cũng từ từ rời đi, không lâu sau đã mất hút.
Thương Tòng Châu xuống xe, đi ngang qua chỗ đậu xe trống, bước chân đột nhiên khựng lại.
Ánh mắt anh u tối, vẻ mặt khó đoán, không biết đang nghĩ gì. Một lát sau, anh lấy lại bình tĩnh đi về phía thang máy.
Về đến nhà, động tác ấn chuông cửa của anh đổi thành ấn khóa vân tay. Điều này khiến anh có cảm giác anh không phải đến làm khách, mà là về nhà mình.
Khi thay giày, anh nghe thấy tiếng mở cửa, tiếp theo là tiếng bước chân.
Không lâu sau, anh nhìn thấy Thư Ngâm. Cô không hề nhận ra sự hiện diện của anh.
Cô mặc chiếc áo len rộng, quần ống đứng, vươn vai một cái. Trong lúc cử động, áo len bị kéo lên để lộ vòng eo trắng ngần, mềm mại uyển chuyển. Cô đẩy kính lên trán, như một chiếc kính râm. Có chút đáng yêu vụng về.
Đi được vài bước, dường như nhận ra có người đang nhìn mình, cô lơ đãng liếc ra ngoài –
"Anh về rồi à." Cô dừng lại tại chỗ, đứng nghiêm áp tay vào đùi. "Ừm, anh về rồi." Anh hỏi: "Em ăn tối chưa?"
"Chưa, đang chuẩn bị ăn, còn anh?"
"Anh cũng chưa, tối nay muốn ăn gì? Anh nấu."
"Cháo buổi sáng vẫn chưa uống, buổi trưa còn thừa rất nhiều món," Thư Ngâm nhíu mày, giọng nói dịu dàng, dù là phàn nàn cũng vô cùng dễ nghe: "Anh gọi nhiều món quá, em và Thẩm Dĩ Tinh cũng chỉ có hai người, căn bản không ăn hết."
Thương Tòng Châu đi đến phòng ăn, nhìn thấy hộp đồ ăn đặt trên bàn, đồ ăn bên trong trông như chưa được đụng đến.
Anh hỏi: "Sao hai đứa em ăn ít thế?"
Thư Ngâm: "Hai đứa em đâu phải là người ăn khỏe, ai lại gọi tám món cho hai cô gái chứ."
"Anh sai rồi, gọi nhiều quá." Anh cầm thức ăn vào bếp hâm nóng, đặt tờ phiếu kiểm tra trong tay lên bàn ăn, ra hiệu cho Thư Ngâm: "Anh vừa đi bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân, em có thể xem báo cáo của anh."
"Hả?" Thư Ngâm ngẩn người, giọng điệu ngơ ngác: "...Anh nhanh thật đấy."
Hơi nóng phả vào mắt anh, anh quay người lại, ánh mắt trong suốt, giọng nói vẫn dịu dàng như thường lệ: "Muốn em yên tâm, Thư Ngâm, anh là một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh."
Thư Ngâm hiểu ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh, cổ họng nghẹn lại, giọng nói mang theo chút ẩm ướt: "Em rất yên tâm."
Cô vội vàng thu lại ánh mắt, như thể nếu cứ tiếp tục nhìn cô sẽ c.h.ế.t đuối trong biển sâu mang tên Thương Tòng Châu.
"Báo cáo khám sức khỏe tiền hôn nhân và báo cáo khám sức khỏe tổng quát có gì khác nhau không?" Cô nhặt tờ báo cáo trên bàn lên, tùy ý lật ra, đập vào mắt là một dòng chữ in đậm nhỏ.
Kết quả kiểm tra hoạt động t*nh tr*ng của nam giới. Cô nhắm mắt lại, lật qua một trang.
Trang tiếp theo là.
Kết quả kiểm tra bộ phận sinh dục.
Mặt Thư Ngâm cứng đờ, cô không thể nhìn thẳng, lặng lẽ gấp tờ báo cáo kiểm tra lại đặt về vị trí cũ.
Như thể đó là một củ khoai nóng bỏng tay, không dám chạm vào nữa.