Khám sức khỏe tiền hôn nhân và khám tổng quát có gì khác nhau?
Thì ra là khác biệt ở khía cạnh này.
Phải là khác biệt ở khía cạnh này, nếu không sao lại đặc biệt nhấn mạnh đó là khám sức khỏe tiền hôn nhân chứ?
Thư Ngâm hận mình hiểu biết quá ít về mặt này nhưng lại không tìm hiểu thêm. Chỉ cần cô nghĩ sâu hơn một chút sẽ biết được điểm đặc biệt của báo cáo khám sức khỏe tiền hôn nhân nằm ở đâu.
Trong lúc tự kiểm điểm, Thương Tòng Châu lên tiếng: "Hâm nóng xong rồi."
Thư Ngâm đột ngột ngẩng đầu: "Được..." Anh mang bát đũa đến đặt trước mặt cô.
Dưới ánh đèn trắng sữa của phòng ăn, họ ngồi đối diện nhau ăn cơm, không ai nói lời nào.
Khi gắp thức ăn, thỉnh thoảng cô lại nhìn anh.
Những ngón tay khớp xương rõ ràng, đẹp đẽ, ống tay áo vén lên đến khuỷu tay, cổ tay áo được viền chỉ vàng.
Tâm trí không tự chủ được quay về nhiều năm trước, hội trường ồn ào, phòng phát thanh yên tĩnh.
Lễ hội tuyên thệ một trăm ngày trước kỳ thi đại học.
Anh chìa tay về phía cô, đón lấy chiếc micro cô cẩn thận đưa cho anh.
Phòng phát thanh được đóng kín quanh năm, không khí ngột ngạt, ánh sáng lờ mờ, tâm sự của cô được cất giấu trong góc lặng lẽ tự mình ủ men.
Thư Ngâm từng nghĩ mình đã quên anh từ lâu rồi, dù sao cũng đã nhiều năm như thế, chuyện cũ nên được phong ấn trong năm tháng, tình cảm đã qua nên theo gió trăng mà lãng quên.
Nhưng giờ phút này cuối cùng Thư Ngâm cũng nhận ra, cô càng ngày càng yêu Thương Tòng Châu.
Mỗi lần tiếp xúc với anh cô đều có thể bóc tách từng lớp nhớ lại những chuyện đã qua.
Chẳng mấy chốc Thương Tòng Châu hỏi cô: "Thẩm Dĩ Tinh đâu rồi?"
Thư Ngâm chậm rãi nuốt cơm trong miệng, nói: "Cô ấy về nhà bố mẹ rồi."
Dường như nghĩ đến điều gì đó thú vị, khóe mắt cô cong thành một đường. Đôi mắt cô dài và mảnh, cong thành một hình vòng cung như vầng trăng khuyết, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Có một vẻ đẹp tĩnh mịch.
Thương Tòng Châu tò mò: "Cô ấy không cần phòng của mình nữa sao?"
Anh ám chỉ căn phòng khách ở nhà Thư Ngâm. "Chính vì căn phòng đó mà cô ấy mới đi đấy."
Thư Ngâm vẫn còn nhớ cảnh Thẩm Dĩ Tinh nghiến răng nghiến lợi mắng Thương Tòng Châu là "gian thương".
"Tớ nói đó là phòng của tớ, ý bảo anh ấy dọn đồ rồi cút khỏi phòng của tớ, cút khỏi nhà cậu!"
"Anh ấy thì hay rồi, mặt mày vênh váo như thể hiển nhiên lắm, lại còn nói muốn ngủ chung phòng với cậu?"
"Làm ơn đi, anh ấy chỉ là đối tượng xem mắt của cậu, hôm qua mới được nâng cấp thành bạn trai, dựa vào đâu mà ngủ chung phòng chứ?"
"Anh ấy đâu phải chồng cậu, sao có thể ngang nhiên đến thế?"
Mắng xong Thư Ngâm lại thấy Thẩm Dĩ Tinh như đang nói thay cho Thương Tòng Châu, theo tình theo lý, đúng ra cô phải ngủ chung giường với Thương Tòng Châu.
"Thôi được rồi tớ đi đây, nhường căn phòng này cho Thưong Tòng Châu vậy. Anh ấy cũng thật kỳ lạ, bao nhiêu biệt thự không ở, cứ phải chen chúc với cậu trong cái căn hộ nhỏ bé này." Thẩm Dĩ Tinh thở dài, chuyển hướng đột ngột: "Có lẽ đây chính là tình yêu."
Chỉ là một câu nói đùa, người nói đùa nói với vẻ mặt thờ ơ, sau đó chuyển sang một chủ đề khác.
Thư Ngâm cũng phối hợp, trên mặt mỉm cười rạng rỡ nhưng trong lòng lại như ánh sáng lạnh lẽo tan nát, tâm hồn bụi bặm xao động, một ý nghĩ không thể tin nổi chợt hiện ra.
Đêm đó anh ấy thật sự say sao? Hay là...
Cô mong anh say thật, hay giả vờ say?
"Hình như Thẩm Dĩ Tinh không đồng ý việc chúng ta hẹn hò." Vẻ mặt Thương Tòng Châu mệt mỏi.
"Không có, cô ấy..." Thư Ngâm im lặng rất lâu, có chút khó nói ra: "Khá ủng hộ."
"Đợi em làm việc xong anh sẽ mời cô ấy đi ăn một bữa." "Hả?"
Thương Tòng Châu khẽ nhướng mí mắt, mỉm cười: "Làm thân với bạn thân của em một chút."
Trong lòng Thư Ngâm bất giác có chút ngứa ngáy. Nụ cười của anh khiến lòng người ta ngứa ngáy.
Cảm giác ngứa ngáy đó như hiệu ứng cánh bướm, làm xáo trộn hồ nước yên bình trong lòng cô.
Cô buột miệng nói ra một câu: "Nụ hôn chào buổi sáng, khi nào thì bù?"
Lời vừa nói ra lý trí cô mới quay trở lại. Nhưng cô cũng không thấy xấu hổ, cô đã chấp nhận mối quan hệ vợ chồng son của họ rồi. Giữa vợ chồng, nắm tay, ôm, hôn, thậm chí lên giường đều là hợp lý hợp pháp.
Thương Tòng Châu cụp mắt nhìn cô, giọng nói đầy từ tính: "Lát nữa tắm xong?"
Thư Ngâm hỏi: "Tắm xong rồi vậy là nụ hôn chúc ngủ ngon phải không?"
Anh đáp lại bằng một tiếng cười: "Hai trong một." Anh nói: "Em hời rồi đấy."
Thư Ngâm ngẩn người, sau đó bật cười: "Cảm ơn anh nhé, anh thật hào phóng."
Ăn tối xong, việc rửa bát giao cho máy rửa bát.
Hai người ngồi không, Thư Ngâm gãi đầu, buông một câu "Em đi tắm đây" rồi vào phòng.
Thương Tòng Châu lặng lẽ ngồi bên bàn ăn, ngón trỏ của bàn tay đặt trên bàn gõ nhẹ lên mặt bàn.
Đêm tối buông xuống, ánh mắt anh dần trầm xuống, bao phủ bởi những tâm trạng sâu thẳm khó lường.
Tiếng nước chảy róc rách như tiếng mưa rơi.
Thư Ngâm cứ ngỡ là ảo giác, ra xem thì thấy những hạt mưa lớn đập vào cửa sổ, phá tan màn đêm tĩnh lặng.
Cô mơ hồ nghe thấy Thương Tòng Châu gọi mình.
Đẩy cửa ra, cô nghe thấy anh ấy thật sự đang gọi mình.
"Có khăn tắm thừa không?" Đầu tóc anh ướt sũng, vầng trán lấm tấm hơi nước, đôi mắt vừa đen vừa sáng, toát lên vẻ lúng túng hiếm thấy: "Anh quên mang khăn tắm rồi."
"Trong tủ nhà vệ sinh có khăn tắm sạch."
Sợ anh không tìm thấy, Thư Ngâm đi về phía nhà vệ sinh khách.
Nhà vệ sinh được thiết kế phần khô và ướt riêng biệt, khăn tắm được để ở bên ngoài.
Thương Tòng Châu đứng ở cửa, nhìn Thư Ngâm càng lúc càng đến gần, cuối cùng dừng lại trước mặt anh.
Cô không nhìn anh một cái, nói: "Anh tránh ra một chút."
Anh đứng đó, cô không tiện mở tủ.
Đợi anh tránh ra, Thư Ngâm cúi người mở tủ, lấy ra một chiếc khăn tắm sạch.
"Của anh." "..."
Thương Tòng Châu chậm chạp không nhận.
Thư Ngâm đứng thẳng người, ánh mắt dần dần hướng lên, hàng mi khẽ run rẩy.
Đập vào mắt cô là bộ đồ ngủ dính nước của anh, hai cúc áo trên cùng chưa được cài, không biết là do anh quên hay cố tình. Cô không thể đoán được nữa, vì cô đang chịu một cú sốc thị giác mạnh mẽ.
Cơ thể người đàn ông tràn đầy sức sống toát ra hormone, còn phảng phất hơi nóng bỏng rát.
Nóng đến nỗi xương sống cô không kìm được mà mềm nhũn, ánh mắt cô hướng lên trên, đối diện là yết hầu của anh đang lên xuống chậm rãi, như đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan đầy đau khổ.
Cô không dám ngẩng đầu nữa, chỉ chăm chú nhìn yết hầu của anh, giọng nói rất nhẹ: "Anh không cần sao?"
"Xa quá anh không lấy được." Giọng anh thanh lạnh, như tuyết không vướng bụi trần.
Rõ ràng rất gần.
Nhưng cô không phản bác, chỉ ngoan ngoãn tiến về phía trước một bước, rồi hai bước.
Sau đó, cô bị anh đột ngột ôm chặt eo, kéo vào lòng.
Thư Ngâm ngẩng đầu, đón lấy cô là bóng tối bao trùm, không để lại chút kẽ hở nào ập đến cô.
Nhưng anh lại dừng lại bên môi cô, khoảng cách mập mờ muốn hôn mà không hôn.
Hơi thở của anh dường như có thể lọt qua môi răng cô vào khoang miệng cô, cô nếm được mùi bạc hà sảng khoái từ miệng anh: "Nụ hôn chúc ngủ ngon, bây giờ hôn được không?" Giọng nói hơi khàn, xen lẫn d.ục v.ọng mãnh liệt.
Cô nhìn vào mắt anh, mơ màng hơi ẩm, như những ngày mưa phùn mùa hè, không khí ẩm ướt quấn quýt cơ thể, từng tấc da thịt đều không thoát khỏi.
Không khí không ngừng nóng lên.
Cô như thiếu oxy, cổ họng căng cứng, căng đến mức giọng cô run rẩy: "Nụ hôn chúc ngủ ngon sao?"
Đôi mắt Thương Tòng Châu dần sâu thẳm, hơi thở nhẹ nhàng phả ra, hơi ấm dịu dàng dần trở nên cuồng nhiệt, khàn giọng: "Em đã hứa với anh rồi, còn tính không?"
"...Ừm."
Anh cười, như người say nhẹ, đôi mắt đào hoa nở rộ như quạt, dễ dàng uốn cong thành đường cong quyến rũ.
"Anh muốn hôn em, Thư Ngâm."
Chưa kịp đợi cô trả lời, hơi thở và môi lưỡi anh cùng lúc tiến vào khoang miệng cô.
Đôi môi ấm áp, hơi thở nóng bỏng, kèm theo mùi bạc hà thanh mát hút lấy hơi thở cô, chiếm lấy vị giác của cô, khi mở mắt ra, đối diện với cô là đôi mắt đầy d.ục v.ọng của anh, khóe mắt ửng đỏ.