Có mối quan hệ với Thẩm Dĩ Tinh, việc Trần Tri Nhượng tiếp xúc với Thư Ngâm là điều không thể tránh khỏi.
Mỗi ngày Thương Tòng Châu đều nấu cơm cho Thư Ngâm thì sao? Trước anh Trần Tri Nhượng đã làm chuyện đó vô số lần rồi. Có lẽ còn nhiều điều khác nữa.
Thời gian chôn giấu vô số chuyện giao thoa giữa Trần Tri Nhượng và Thư Ngâm, Thương Tòng Châu không thể tìm kiếm được.
Đêm đen chìm nổi. Gió đêm cuồn cuộn.
Thương Tòng Châu từ từ ngẩng đầu: "Rồi sao nữa?"
Kể với anh việc Thư Ngâm yêu thầm một người gần mười năm, kể với anh sự hy sinh của Trần Tri Nhượng, rồi sao nữa?
Trần Tri Nhượng hút một hơi thuốc, khói thuốc mờ mịt bao trùm trước mặt hai người.
Vẻ mặt anh ta lạnh lùng, giọng điệu thờ ơ: "Cậu có biết những năm qua tôi chưa từng vắng mặt trong cuộc sống của Thư Ngâm. Tôi biết cô ấy đã phải nỗ lực bao nhiêu để có được ngày hôm nay, và tôi càng biết cô ấy có thể trở nên xuất sắc như vậy, từ một con vịt xấu xí hóa thành thiên nga, tất cả đều là vì chàng trai mà cô ấy thích."
"Khi một người để lại dấu ấn sâu sắc không thể xóa nhòa trong lòng ai đó, thì người ấy mãi mãi không thể biến mất khỏi thế giới của cô ấy." Khóe mắt Trần Tri Nhượng đỏ hoe vì khói thuốc, cổ họng anh ta nghẹn lại như đang ngậm một ngụm muối khô – mặn chát, đắng ngắt, là thứ tuyệt vọng cô đơn không ai thấu hiểu: "Người đó chẳng cần làm gì cả, chỉ cần đứng đó thôi... cũng đủ khiến Thư Ngâm yêu thầm anh ta suốt mười năm."
"Thương Tòng Châu, cậu không thể thay thế vị trí của anh ta trong lòng Thư Ngâm."
Trong không khí là mùi hương đặc trưng của câu lạc bộ, hương gỗ đàn hương thanh lịch, hòa lẫn với mùi t.h.u.ố.c lá khó chịu.
Trần Tri Nhượng im lặng nhả khói nhả sương.
Thương Tòng Châu đứng trước mặt, vẻ mặt thanh khiết như cây bách trong mưa tuyết.
Mày mắt anh không có một chút tức giận hay tiếc nuối nào, ánh sáng dịu dàng lưu chuyển, toát lên vẻ thanh nhã cao quý.
Sau đó, Thương Tòng Châu khẽ cười: "Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết chuyện này, nhưng Trần Tri Nhượng, tôi có thể nói rõ ràng với cậu rằng tôi không muốn thay thế người đó. Nhất định anh ta rất quan trọng với Thư Ngâm, trong mắt Thư Ngâm có lẽ anh ta là chàng trai tốt nhất thế giới, bởi vì trong mắt cô ấy người đó mãi là thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi."
Tình yêu lâu dài không thể có được là vì người trong ký ức quá đỗi đẹp đẽ.
Thời gian đã thêm một lớp lọc cho tình yêu.
Thương Tòng Châu nói: "Có lẽ cậu không tin, nhưng trong mắt tôi Thư Ngâm chưa bao giờ là một con vịt xấu xí. Cô ấy học rất giỏi, rất nỗ lực, tính cách dịu dàng, giọng nói cũng rất hay, còn về ngoại hình - theo gu thẩm mỹ cá nhân của tôi, cô ấy hoàn toàn phù hợp với tôi."
Thương Tòng Châu thầm nghĩ, bây giờ Thư Ngâm gầy quá, thật sự quá gầy.
Thư Ngâm thời cấp ba mới là đẹp nhất.
Khuôn mặt bầu bĩnh, bàn tay cầm micro nhỏ nhắn, hơi mũm mĩm, da trắng trẻo, khi đối mặt với Thương Tòng Châu thì rụt rè.
Nhưng khi cầm micro dẫn chương trình giọng điệu lại kiên định như đang phát sáng.
"Năm đó, buổi biểu diễn mùng Một tháng Năm, Ông Thanh Loan để cô ấy dẫn chương trình, cậu không đồng ý. Nhưng cậu có biết không, chính tôi đã đề nghị với Ông Thanh Loan cho Thư Ngâm dẫn chương trình."
Vẻ mặt Thương Tòng Châu bình tĩnh, trong mắt là sự châm biếm rõ ràng.
Anh khẽ hừ một tiếng: "Cậu lại nghĩ cô ấy là vịt con xấu xí." Anh mỉa mai Trần Tri Nhượng.
Trần Tri Nhượng thích Thư Ngâm khi cô đã trở thành thiên nga.
Tuy nhiên, trong mắt Thương Tòng Châu Thư Ngâm chưa bao giờ là con vịt xấu xí.
Trần Tri Nhượng lập tức im lặng rít một hơi thuốc.
Thương Tòng Châu dịu giọng, vẫn dặn dò: "Hút ít thuốc thôi, không tốt cho sức khỏe."
Anh quay người trở lại phòng riêng. Anh ngồi xuống chỗ cũ như không có chuyện gì, câu nói "Con có bạn gái rồi" trước khi đi ra ngoài không thể tránh khỏi việc bị Hoa Ánh Dung truy hỏi tới tấp.
Hoa Ánh Dung nháy mắt ra hiệu, cố ý hỏi: "Có phải cô gái trong video trước đây không?"
Chắc hẳn trong lúc Thương Tòng Châu nghe điện thoại Hoa Ánh Dung đã cùng Thẩm Lạc Nghi trò chuyện phân tích một hồi, ánh mắt cả hai người nhìn anh đều mang vẻ tò mò.
Thương Tòng Châu không nói có, cũng không nói không, anh chậm rãi hỏi lại: "Mẹ thấy cô ấy có đẹp không?"
Hoa Ảnh Dung "chậc" một tiếng, cố ý nói: "Bình thường."
Thương Tòng Châu khẽ nhướng mí mắt, trong mắt như chứa đựng nửa đêm trăng sáng, hơi lạnh: "Cô ấy là bạn gái con."
Lúc này Hoa Ánh Dung mới nói: "Đối với mẹ thì chẳng liên quan gì, như vậy dĩ nhiên là bình thường; nhưng nếu là bạn gái con, vậy mẹ chỉ có thể nói, đẹp như tiên nữ giáng trần."
Cửa phòng riêng mở ra.
Mùi khói thuốc thoảng qua mũi, Trần Tri Nhượng ngồi xuống cạnh Thương Tòng Châu.
Thẩm Lạc Nghi nói: "Tiểu Nhượng, Tiểu Châu đã có bạn gái rồi, con cũng phải nhanh chân lên đấy."
Giọng nói trong trẻo của Trần Tri Nhượng có chút khàn: "Vâng."
Thẩm Lạc Nghi nói: "Đừng chỉ biết ' vâng ', đồng ý bằng lời nói không có tác dụng, phải hành động đi chứ. Hay là hỏi bạn gái Tiểu Châu xem bạn bè cô ấy có ai điều kiện tốt một chút không, giới thiệu cho Tiểu Nhượng nhà cô."
Thương Tòng Châu giật mình.
Trần Tri Nhượng nhà dì còn muốn cướp bạn gái cháu.
Anh nhìn Trần Tri Nhượng, khẽ nói: "Bên cạnh bạn gái cháu người có điều kiện tốt nhất chính là cô ấy rồi."
Thẩm Lạc Nghi ngẩn ra một chút, sau đó nói: "Cũng đúng, người con gái mà cháu nhìn trúng chắc chắn có điều kiện rất tốt."