1
"Nghe nói anh là thợ khâu xác? Vậy thì—"
Người thuê chỉ vào cái xác trên bàn làm việc của tôi. Khi tôi nhìn rõ cái xác đó, tôi vội vàng châm một điếu thuốc, cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn.
Ghê tởm! Thật sự quá ghê tởm!
Tôi đã làm nghề khâu xác này hơn hai mươi năm rồi, tự nhận mình là một người gan dạ, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một cái xác như thế này— những chỗ khác tôi không dám nói, nhưng toàn bộ cánh tay phải của hắn đã bị chặt đứt, trên người còn có không ít vết bỏng do lửa. Và cánh tay phải bị đứt của hắn, bị người ta dùng d.a.o khắc bốn chữ— Cha nợ con trả.
Cha nợ con trả? Bọn họ đây là đắc tội với người trong xã hội đen rồi sao?
Sư phụ tôi vẫn còn nằm viện, tiền thuốc men còn chưa trả hết, tôi không muốn rước họa vào thân đâu!
Tôi cau mày, vừa định mở miệng từ chối, thì người thuê đã không hề nản lòng: "Chỉ cần anh có thể khâu xong cái xác này trước giờ Mão, thì túi tiền này—"
Người thuê nhấc một cái bao bố lớn lên, kéo miệng bao ra, bên trong toàn là một màu đỏ rực!
Tôi nuốt những lời từ chối vào bụng, ánh mắt có chút đờ đẫn. Số tiền này, thật sự là quá nhiều.
Có túi tiền này, tiền thuốc men của sư phụ tôi có thể giải quyết rồi.
Nhưng— Tôi có chút do dự, nói với giọng điệu thương lượng: "Giờ Mão, là 6 giờ sáng mai... Thời gian này có hơi gấp đó."
Để hoàn thành trước giờ Mão, thì tôi phải không ăn không ngủ, khâu liên tục, mới có thể khâu xong. Nhưng điều này là không thể, bởi vì ở đây có rất nhiều chó hoang, khi chó hoang tru lên, thì không được làm việc, tôi không thể phá vỡ quy tắc, nếu không—
Tôi nghiến răng muốn từ chối. Đột nhiên. Điện thoại di động của tôi rung lên dữ dội, đó là một tin nhắn nhắc tôi đóng tiền viện phí.
Người thuê thấy tôi như vậy, liền mất kiên nhẫn: "Nói sao? Nhận không?"
Thấy tôi không phản ứng, ông ta liền kéo miệng bao lại định bước ra ngoài: "Không nhận thì tôi đi tìm người khác—"
Tôi lập tức giữ c.h.ặ.t t.a.y người thuê đang kéo bao bố: " Tôi nhận, tôi nhận!"
2
Tôi đứng bên cạnh bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào đồng hồ. Bàn tay cầm da heo và chỉ khâu có chút run rẩy.
Thật lòng mà nói, tôi rất căng thẳng. Các vị tổ tông ơi! Xin hãy phù hộ! Tối nay nhất định đừng có chó hoang nào tru lên nhé, tôi khâu xác kiếm tiền cứu mạng, cầu xin các vị làm ơn đi mà!!
Tôi cầu trời khấn phật, cho đến khi đồng hồ chỉ 6 giờ tối, tôi lập tức bắt đầu khâu.
Đến giờ rồi!! Người sống có thời gian của người sống, người c.h.ế.t có thời gian của người chết, thợ khâu xác chúng tôi, chỉ có thể làm việc vào ban đêm.
Tôi lấy hết can đảm, trực tiếp cầm da heo và chỉ khâu lên và bắt đầu khâu.
Công việc của thợ khâu xác là dùng da heo tươi, gỗ tre và các dụng cụ khác, giúp những người c.h.ế.t có xác không nguyên vẹn hoàn thiện xác của họ.
Tôi dùng da heo thay thế những vùng da bị bỏng của xác, sau đó trộn nội tạng của xác với gỗ tre nhét vào cơ thể, rồi cầm lấy cánh tay phải bị đứt của cái xác chuẩn bị khâu vào người.
Nhưng, cánh tay phải của cái xác này, sao lại kỳ lạ như vậy? Tôi cau mày, nhìn kỹ cánh tay phải của cái xác:
Cánh tay phải của hắn, giống như bị người ta dùng d.a.o chặt xương chặt đứt. Nhưng kỳ lạ là, tại sao không có dấu vết giãy dụa? Điều này giống như bị người ta chặt đứt khi đã c.h.ế.t hơn...
Tôi dừng lại một chút, đột nhiên, điện thoại của tôi vang lên, là một số lạ.
"Khâu thế nào rồi?"
Là người thuê.
Tôi nắm chặt cây kim trong tay: "Sắp xong rồi, chỉ còn cánh tay phải của hắn là chưa xử lý thôi."
Không biết có phải là do tôi ảo giác hay không, khi tôi nói đến "cánh tay phải", người thuê cư nhiên nín thở, ông ta dừng lại vài giây, mới cười khẽ đến mức khó có thể nghe thấy: "Vậy tôi không làm phiền nữa, giờ Mão, tôi sẽ đến lấy đúng giờ."
Ông ta cúp điện thoại.
…Thôi vậy, có lẽ là sát thủ vẫn chưa hả giận, nên sau khi hắn c.h.ế.t lại bồi thêm vài nhát d.a.o đi?
Tôi lắc đầu, tiếp tục cầm kim khâu cơ thể xác chết. Mồ hôi lạnh của tôi tuôn ra như tắm, nhưng tay vẫn không ngừng nghỉ.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Lại qua vài tiếng, cuối cùng tôi cũng sắp khâu xong cái xác rồi, chỉ còn bước cuối cùng nữa thôi!
Chỉ cần khâu thêm vài mũi nữa là xong rồi!
Cảm ơn các vị tổ tông!
Hôm nay không có chó hoang nào tru cả, sau khi kết thúc tôi nhất định sẽ gi3t vài con lợn để báo đáp các vị tổ tông tốt bụng!
Tôi lau mồ hôi đầm đìa trên trán. Nhanh chóng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ— Bầu trời nhá nhem dường như có chút vàng vọt, ven núi ẩn hiện một vòng nhỏ màu trắng bụng cá.
Khốn kiếp! Trời sắp sáng rồi!
Ông chủ thuê đó trời sáng là phải có xác khâu xong rồi, phải nhanh tay hơn nữa mới được!
Được thôi, khâu xong được thôi. Tôi vội vàng tăng tốc độ tay lên, còn thiếu một mũi cuối cùng!
Ngay khi tôi khâu đến mũi cuối cùng— Ngoài cửa đột nhiên truyền đến vài tiếng tru của chó hoang!