TÔI LÀ THỢ MAY XÁC CHẾT

Chương 2

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

3

"Gâu!! Gâu! Ư hú--" 

Sao tự dưng lại có tiếng chó hoang kêu thế này? Kim của tôi khựng lại, mồ hôi lạnh toát ra. 

Nhớ lại lời sư phụ từng nói, làm nghề này có một quy tắc: Nếu đang khâu xác mà có chó hoang tru thì phải dừng tay ngay. Nhưng ánh sáng lờ mờ từ ngoài cửa sổ hắt vào, tiếng chó hoang tru càng lúc càng dữ dội! Nghe tiếng này thì chắc là không dừng lại được ngay đâu.

...Đồ chó chết! Giờ phải làm sao đây? Không khâu nhanh thì không xong mất... 

Tay tôi run rẩy không ngừng, kim trong tay cứ lựa lựa trên da heo, lúc nặng lúc nhẹ. 

Nhưng mà-- Khâu không xong thì chủ thuê chắc chắn không hài lòng, có khi còn không trả tiền nữa... Mẹ kiếp, đó là cả một đống tiền đỏ chót đấy! 

Tôi nghiến răng, mồ hôi nhỏ giọt xuống bàn tay đang run rẩy. Kệ mẹ nó! Quy tắc là chết, người là sống. 

Chó hoang kêu thì tôi cứ khâu tiếp thì sao, con súc sinh đó đâu có xông vào cắn tôi được? 

Kim trong tay tôi lia nhanh trên xác, miệng lẩm bẩm: "Con đang cứu người, xin hãy phù hộ cho con! Đại từ đại bi nghìn tay nghìn mắt Phật Bồ Tát phù hộ cho con!" 

"Địa Tạng Vương Bồ Tát phù hộ cho con!" 

"Nam mô A Di Đà Phật phù hộ cho con!" 

Kim của tôi run rẩy, miệng không ngừng lẩm bẩm để lấy dũng khí.

Cuối cùng-- Tôi đã khâu xong xác! Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn đồng hồ: [Giờ Bắc Kinh 05:59] Giây tiếp theo. [Giờ Bắc Kinh 06:00] 

Chủ thuê vừa vặn đẩy cửa bước vào: "Khâu xong rồi à?" 

Sao ông ta đúng giờ thế? Hắn ta đứng canh ở bên ngoài à? Tôi ngẩn người. Chủ thuê lại rất hài lòng đi quanh xác vừa được khâu xong một vòng: 

"Ừm, rất tốt! Quả nhiên cậu là một người khâu xác đạt tiêu chuẩn!" 

Ông ta bảo đàn em khiêng xác đi, rồi có chút tiếc nuối vỗ vai tôi: "Haizz... Nếu người lúc đó là cậu thì đã không có những chuyện ngày hôm nay rồi nhỉ?" 

Ông ta đang nói gì vậy? Hôm nay mới chỉ vừa bắt đầu thôi mà? Lẽ nào hôm nay sẽ có chuyện gì xảy ra? 

Tôi khó hiểu gãi đầu, vừa định hỏi tiếp chủ thuê thì hắn ta đã đưa thẳng cái bao bố cho tôi. 

Đây là cái bao hôm qua đựng tiền. ...Dù sao thì cuối cùng cũng lấy được tiền là tốt rồi. Đây là tiền cứu mạng sư phụ tôi đấy! 

Khóe miệng tôi cong lên, vừa chuẩn bị mở bao bố ra kiểm tra thì đột nhiên có điện thoại gọi đến: "Alo? Xin hỏi có phải là người nhà của bệnh nhân Đinh Dương không ạ? Tình hình của bệnh nhân hiện tại không được tốt lắm, mời anh đến đây gấp ạ."

4

Cái gì? Tình hình của sư phụ trở nặng? 

Tôi ngẩn người, sau đó lo lắng toát mồ hôi khắp người, cũng chẳng buồn để ý đến mệt mỏi, lập tức mở app gọi xe. 

Chỗ chúng tôi hẻo lánh, cách bệnh viện ở trung tâm trấn một đoạn đường, hơn nữa bây giờ là 6 giờ sáng, vốn dĩ đã rất khó bắt xe. 

Tôi luống cuống tay chân, chủ thuê thấy tôi như vậy thì lập tức tốt bụng nói: "Hay là cậu đi xe của tôi đi? Vừa hay tôi cũng có chút giao tình với sư phụ cậu, xét về tình nghĩa hay lý lẽ gì cũng nên đến thăm ông ấy." 

Ông chủ lần này tốt bụng quá vậy, không chỉ cho chúng tôi đủ tiền thuốc men mà còn muốn cho tôi đi nhờ xe nữa. 

Nghe thấy vậy, tôi như vớ được cọc, cảm kích nói lời cảm ơn. 

Hắn ta cũng không nói nhiều, trực tiếp cùng tôi bê cái bao bố đựng tiền lên xe, nhanh chóng chở tôi đến bệnh viện. 

Vốn dĩ quãng đường 30 phút, hắn ta cứ đi đường tắt phóng nhanh, cuối cùng chỉ mất hơn 10 phút là đến bệnh viện rồi. …

Hắn ta tốt như vậy, mà tôi còn nghi ngờ hắn ta, tôi thật đáng chết. Tôi có chút áy náy muốn xin lỗi. Hắn ta lại lấy ra một giỏ trái cây từ cốp xe, rồi nhét cái bao bố đựng tiền cho tôi: 

"Còn không mau đi đi? Sư phụ cậu đang ở đâu?" 

"A! Ông ấy đang được cấp cứu ở phòng cấp cứu!" 

Tôi và chủ thuê cùng nhau chạy đến phòng cấp cứu. Cũng may ca phẫu thuật của sư phụ thành công tốt đẹp, nhân viên y tế giục tôi đi đóng tiền viện phí, tôi có chút áy náy nhìn chủ thuê: 

"Xin lỗi, lại làm phiền ông chạy một chuyến. Tôi đi đóng tiền viện phí trước, ông ở đây chờ một lát nhé." 

Chủ thuê lại xua xua giỏ trái cây trên tay: "Không sao, tôi đi vào phòng bệnh thăm sư phụ cậu trước, dù sao ông ấy cũng là bạn cũ của tôi." 

Như vậy cũng được. Thế là tôi đi đóng tiền viện phí trước. Tuy rằng bệnh viện vừa mới đến giờ làm việc không lâu, nhưng chỗ đóng tiền đã chật kín người. 

Tôi ngoan ngoãn ôm cái bao bố đứng xếp hàng, nỗi áy náy càng lúc càng sâu. Bây giờ sư phụ không sao rồi, chủ thuê còn giúp tôi nhiều như vậy, nói gì thì cũng nợ hắn ta một ân tình. Không biết có thể giúp được gì cho hắn ta, tôi -- 

[Người tiếp theo! Người tiếp theo!] 

Nhân viên làm việc mất kiên nhẫn gọi vài tiếng. Tôi mới phản ứng lại, báo thông tin của sư phụ tôi, trực tiếp quăng cái bao bố lên bàn: 

"Đến đây đến đây, tôi đến đóng tiền phẫu thuật! Số tiền này chắc là đủ!" 

Với cái trọng lượng này thì chắc chắn đủ tiền thuốc men cho sư phụ! Tôi tự tin tràn đầy, nhân viên làm việc nhận lấy cái bao bố, vừa mở ra, thì cứng đờ người ra. 

Sau đó, nhân viên làm việc nhìn tôi như nhìn vật bẩn: "Đủ, đủ thì chắc chắn là đủ, nhưng số tiền này không dùng được đâu!" 

"Cái, cái gì, là tiền giả sao?" 

"Không phải." Nhân viên làm việc rút ra một tờ tiền từ trong bao bố: "Tiền này, là tiền âm phủ!"

TÔI LÀ THỢ MAY XÁC CHẾT

Chương 2