TÔI LÀ THỢ MAY XÁC CHẾT

Chương 5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Không ngờ tôi vừa nói xong, ông ta liền cười điên dại, ôm bụng cười lớn, đến khi ông ta cười đến mức không thở nổi, nụ cười của ông ta đột ngột biến mất, đó là vẻ lạnh lùng mà tôi chưa từng thấy: 

"Tại sao ư? Hừ. Lúc đó mày còn nhỏ, con trai tao c.h.ế.t thảm, c.h.ế.t với bộ dạng giống như cái xác mày khâu tối qua vậy. Tao không nỡ lòng nào để con trai tao c.h.ế.t không toàn thây, mà sư phụ mày lại là một thợ khâu xác nổi tiếng, nên tao đã mời ông ấy khâu xác cho con trai tao." 

Sau đó, ông chủ đột nhiên bóp chặt cổ tôi: "Kết quả, sư phụ mày đã khâu xác cho con trai tao. Nhưng khi khâu đến phần cuối cùng, sư phụ mày dừng tay—" 

Phần cuối cùng? Chẳng lẽ là— Tôi không kịp thở, ông chủ đột nhiên buông tay ra: 

"Sư phụ mày khâu đến tay phải thì dừng lại! Nói là có chó hoang sủa, không được khâu! Con trai tao sáng sớm hôm sau phải hạ táng, kết quả sư phụ mày chỉ vì tiếng chó sủa mà không khâu nữa!" 

"Sáng hôm sau lại nói là thời gian của người sống, không được làm chuyện của người chết! Bố mày mặc kệ người c.h.ế.t hay người sống, tao chỉ cần con trai tao được chôn cất lành lặn!!" 

Ông chủ nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt đỏ ngầu: "Kết quả con trai tao xuống mồ, đều thiếu mất một bàn tay phải! Nó không được c.h.ế.t lành, không được c.h.ế.t lành!!!" 

Cái gì?! Sư phụ vậy mà lại để cái xác chưa khâu xong hạ táng? Sư phụ không hề nói với tôi chuyện này! 

Tôi ngẩn người ra, nhưng vẫn muốn bảo vệ tôn nghiêm của sư phụ: "Chuyện này đúng là sư phụ tôi không đúng, nhưng người c.h.ặ.t t.a.y con trai ông không phải là sư phụ tôi, ông không nên tìm người đó báo thù sao?" 

Tôi vừa nói xong, ánh mắt của ông chủ lại bắt đầu lảng tránh: "Người đó, tao không đắc tội nổi… Tóm lại, sư phụ mày không khâu xong tay cho con trai tao, chính là vấn đề của sư phụ mày! Mày phải trả nợ cho sư phụ mày!!" 

Tôi trực tiếp bị chọc cười. Hừ hừ, đồ chó má! Cái loại hèn nhát thấy mềm nắn rắn buông này, không đi tìm kẻ thù báo thù, lại đi bắt nạt mấy kẻ yếu thế khác, còn giả bộ quan tâm đến con trai ông ta lắm, thực chất là mượn danh nghĩa con trai để gi3t người!!

Vừa nghĩ đến đây, tôi lại nhớ đến cái c.h.ế.t của sư phụ tôi, chắc chắn có liên quan đến ông ta, mắt tôi đỏ lên: "Ông tổ cha mày!! Mày bức c.h.ế.t sư phụ tao còn chưa đủ sao, hôm nay mày có phải cố ý không, cố ý đến phòng bệnh của sư phụ tao để chọc tức sư phụ tao?" 

Chắc chắn không sai, chắc chắn không sai, ông chủ cười cười: "À, đúng. Tiền giấy, giỏ trái cây, những lời tao nói với sư phụ mày ở phòng bệnh… đều là do tao chuẩn bị trước cả, để chọc tức sư phụ mày đến chết!" 

"Vừa hay, sư phụ mày cũng lớn tuổi rồi, bệnh tật tốn kém cũng là chuyện bình thường. Tao đang nghĩ xem đồ đệ của ông ấy, khi đối mặt với vấn đề tương tự sẽ chọn như thế nào—" 

Tôi đờ người tại chỗ! Thảo nào, thảo nào ông chủ nói hôm đó nếu là tôi thì tốt biết mấy, thảo nào sư phụ lại tức giận như vậy sau khi biết tôi khâu xong cái xác đó!

Tôi đột nhiên nhớ ra, lời cuối cùng sư phụ mấp máy môi, nói là— 

"Ta trả lại cho ngươi, ta đem mạng của ta trả cho ngươi…" 

"Xin ngươi, tha cho đồ đệ của ta." 

Đồ chó má! Ông chủ thấy tôi đã hiểu ra, khóe miệng ông ta nhếch lên một nụ cười, giơ cao con d.a.o phay. 

"Bây giờ, cha mắc nợ con trả, trả nợ bắt đầu." 

Tim tôi trong lồng n.g.ự.c đập thình thịch, đầu óc trống rỗng, nhìn ông ta rút d.a.o phay đi về phía tôi, ông ta càng đến gần tôi một bước, tim tôi lại càng đập nhanh hơn! …

Ông ta định làm gì? Ông ta muốn gi3t tôi sao? Nhất định muốn bàn tay phải này của tôi?

Tay chân tôi lập tức lạnh toát, run rẩy muốn giãy giụa, nhưng thuốc tê khiến tôi yếu ớt không thể thoát khỏi xiềng xích. 

Ông chủ cầm d.a.o phay, dùng mặt d.a.o lạnh lẽo áp vào tay phải của tôi: "Mày đoán xem, người tiếp theo bị thiếu mất một bàn tay phải sẽ là ai đây?" 

Mẹ kiếp! Thật sự sẽ bị mất một bàn tay sao?

Vừa rồi tôi đã kéo dài thời gian rất lâu rồi, nhưng vẫn không có ai đến cứu tôi, chẳng lẽ, chẳng lẽ hôm nay tôi thật sự phải bỏ mạng ở đây rồi sao? 

Tôi kinh hãi trợn to mắt, nhìn con d.a.o phay trong tay ông ta. 

Chẳng lẽ— Tôi nhìn ánh mắt lạnh lùng của ông ta, trong lòng tràn ngập sự sợ hãi. 

"Ông… chờ… chờ một chút—" 

Tôi đột nhiên nhớ ra, quy tắc mà sư phụ đã dặn dò tôi trước khi vào nghề—

[Làm nghề này của chúng ta, có một quy tắc—nếu trong lúc khâu xác mà có chó hoang tru, thì phải dừng tay lại, nếu không thì—] 

Sẽ bị chuyển vận! Chuyển vận với người dưới dao! 

Tối qua tôi khâu xác, chó hoang sủa tôi đều không dừng lại, chẳng lẽ tôi sẽ giống như cái xác lúc đó, mất đi một bàn tay phải, những chỗ khác đều m.á.u thịt be bét sao? 

Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong lòng tràn đầy sự hối hận khôn nguôi. 

Sư phụ… xin lỗi, con đã phá hỏng quy tắc của thợ khâu xác chúng ta, bây giờ, phải dùng mạng để trả giá rồi. 

Ông chủ nhìn vẻ tuyệt vọng của tôi, trong mắt đầy ý cười: "À! Xem ra mày đã cam chịu rồi! Đã như vậy, tao cũng cho mày một cái c.h.ế.t thoải mái vậy!" 

Ông chủ giơ cao con d.a.o phay, dồn hết sức lực, chuẩn bị chặt đứt bàn tay phải của tôi!

TÔI LÀ THỢ MAY XÁC CHẾT

Chương 5