TÔI LÀ THỢ MAY XÁC CHẾT

Chương 6 - Hết

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

9

Trước khi tay đứt lìa, trong đầu tôi chỉ toàn là sám hối. 

Nếu có chó hoang tru lên khi khâu xác, thì phải dừng việc đang làm lại, nếu không sẽ chuyển vận rủi ro cho người dưới dao. 

Giờ đây, số mệnh của tôi là mất đi một cánh tay phải, cuối cùng m.á.u me be bét mà chết… 

Chuyển vận, chuyển vận… Tôi không muốn, tôi không muốn cứ thế biến thành xác chết!! Có cách nào, có thể tự cứu mình không?

Tôi tuyệt vọng chờ đợi đao của chủ nhà rơi xuống, nhưng khát vọng sống mãnh liệt thôi thúc tôi.

…Khoan đã, chuyển vận? 

Đúng, đúng rồi!!! Có cách giải quyết! Cách giải quyết đó, biết đâu thành công!!! 

Tôi bỗng mở to mắt, mặc kệ ông chủ đang giơ cao con d.a.o chặt xương, tôi khản cả giọng hét lên: “Gâu! Gâu gâu – ẳng ẳng!” 

Tôi vội vàng bắt chước tiếng chó sủa, lạy trời, nhất định phải có tác dụng, nhất định phải có chó hoang ở gần đây! 

Tôi ra sức bắt chước tiếng chó sủa, nụ cười của ông ta lại càng trở nên điên cuồng hơn, động tác trên tay ong ta khựng lại, rồi nhìn tôi cười chế nhạo: 

“Điên rồi à? Lại bắt đầu sủa tiếng chó. Mày dù là súc sinh, hôm nay tay phải của mày cũng nhất định phải mất!”

Khoảnh khắc tiếp theo, ông ta nắm chặt lấy tay phải của tôi, tôi sợ hãi đến toàn thân run rẩy, ông ta trực tiếp nhanh chóng vung con d.a.o chặt xương lên! Dù như vậy, tôi vẫn không ngừng gào thét, nhưng trong lòng tôi đã tuyệt vọng. 

Chẳng lẽ, gần đây không có chó hoang? Lần chuyển vận này không thể thành công?

Ngay lúc tôi tuyệt vọng, Ngay lúc con d.a.o chặt xương của ông chủ sắp c.h.é.m xuống người tôi, đột nhiên, có một con ch.ó hoang cũng bắt chước tiếng tôi gào! 

Chuyển vận, chuyển vận! Cuối cùng cũng có thể chuyển vận rồi! 

Tiếng chó sủa bên ngoài càng lúc càng ồn ào, khóe miệng tôi vốn đang ủ rũ lập tức cong lên! 

Đột nhiên, cửa phòng truyền đến một trận va chạm dồn dập. 

Giây tiếp theo, mấy người mặc đồng phục giơ s.ú.n.g chĩa vào chủ nhà: “Dừng tay, cảnh cáo lần đầu! Thả con tin ra!”

Sắc mặt ông ta biến đổi, vội vàng quay người nhìn ra ngoài cửa, ông ta dừng lại một chút, cười càng điên cuồng hơn: “Ha ha, còn để lại đường lui… Đã như vậy, vậy thì đừng trách ta không khách khí!!!” 

Đột nhiên, ông ta như hạ quyết tâm, mạnh mẽ nắm lấy tay tôi, với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai c.h.é.m xuống tay phải của tôi! 【Ầm!】 Trong nháy mắt, m.á.u b.ắ.n tung tóe lên bức tường trắng xóa, nở ra những đóa hoa quỷ dị.

10

Một người ôm lấy tay phải, phát ra tiếng kêu thảm thiết, ngã xuống đất đau đớn co quắp người lại. 

Nhưng, không phải tôi. 

Nòng s.ú.n.g của cảnh sát vẫn còn bốc lên một làn khói trắng, giây tiếp theo, những cảnh sát khác khống chế ông ta. 

Một trong số những cảnh sát nhìn tôi, vẻ mặt quan tâm: “Nạn nhân, anh không sao chứ? Có nghe thấy tôi nói không?” 

Tôi tái mét mặt, yếu ớt gật đầu. Thì ra, ông chủ trước đây đã gi3t không ít người, sớm đã bị cảnh sát để mắt tới, nhưng ông ta quá gian xảo, mỗi lần bắt giữ đều bị ông ta trốn thoát. 

Mà hôm nay, nhờ ơn ong ta, tôi ở bệnh viện dùng tiền âm phủ để trả viện phí, có người báo cảnh sát muốn bắt tôi, nhưng cảnh sát sau khi điều tra camera giám sát, lại phát hiện ra ông ta, họ quyết định không đánh rắn động cỏ, lặng lẽ đi theo xe của ông ta đến nhà, ẩn nấp xung quanh nhà ông ta. 

Mà tiếng chó sủa của tôi vào thời khắc quan trọng, đã trở thành tín hiệu hành động của họ.

Viên cảnh sát đó còn vỗ vai tôi, khen ngợi: “Cậu nhóc, cậu được đấy! Còn biết ra ám hiệu cho chúng tôi! Tiếng chó sủa của cậu thật sự quá thảm thiết, cũng may là hoàn toàn không giống tiếng chó sủa, nếu không chúng tôi đều nghe không ra.” 

Cảnh sát cười cười, nói đùa an ủi tôi, họ vui mừng vì cuối cùng đã bắt được tên tội phạm hung ác, nhưng tôi lại không có chút ý cười nào. 

Cuối cùng tôi liếc nhìn cánh tay phải của chủ nhà bị trúng đạn, cánh tay này sợ là phế rồi, chỉ có thể cắt cụt. 

Tiếng chó sủa, coi như là đã chuyển vận giữa tôi và ông ta rồi … 

Giờ đây, ông ta bị bắt giữ, tôi cũng được đưa vào bệnh viện. 

Chuyển vận, chuyển vận… Tôi nằm trên giường bệnh, nhắm mắt lại, nước mắt lại theo khóe mắt trượt xuống. 

Nhưng sư phụ, dù con có chuyển vận thế nào, người cũng không thể trở lại được nữa…

11

Mọi chuyện đã kết thúc. 

Ông chủ đã nhận lấy sự trừng phạt thích đáng, còn sư phụ của tôi cũng không còn nữa. 

Tôi đã tìm một nơi non xanh nước biếc để chôn cất sư phụ, vì sư phụ từng nói, người thích nơi này nhất, từ đây có thể nhìn thấy căn nhà của chúng ta. 

Sau khi an táng sư phụ xong, tôi trở lại nơi tôi thường khâu xác. Mọi thứ vẫn quen thuộc như vậy, chỉ là thiếu đi một người, thiếu đi những tiếng cười nói vui vẻ. 

Tôi cầm miếng da heo lên, đứng ngây người tại chỗ.

Từ nhỏ tôi đã là trẻ bị bỏ rơi, được sư phụ nhận nuôi, nhờ vậy mà tôi không phải lang thang đầu đường xó chợ, trở thành người vô gia cư, thậm chí là quỷ đói. 

Vào mùa đông, người sẽ mua khoai lang nướng cho tôi, quần áo của người luôn cũ kỹ, nhưng quần áo cho tôi luôn mới tinh. 

Không biết đã qua bao lâu. Cho đến khi lòng bàn tay tôi ướt đẫm, tôi mới đột nhiên hoàn hồn, quay đầu nhìn lại phía sau - là con ch.ó hoang hôm đó đã sủa ngoài kia. 

Nó vẫy đuôi dữ dội với tôi, lặng lẽ ở bên tôi. ... 

Tôi luôn nghe người thành phố nói, nhưng tôi không hiểu lắm, bây giờ tôi đã hiểu. 

Thế giới tan hoang, chó con vá víu, tôi thở dài xoa đầu nó: "Haizz, bây giờ chỉ còn lại hai ta thôi... Phải sống tốt đấy." ... 

Sư phụ, xin người bảo trọng. 

Tôi và con ch.ó cùng nhìn cây lê trước mộ sư phụ, một người một chó đều không lên tiếng.

(Hết)

TÔI LÀ THỢ MAY XÁC CHẾT

Chương 6 - Hết

Chương trước
Chương sau