Có lẽ chưa bao giờ anh làm bài tập của mình mà lại cẩn thận đến thế.
Sau khi nộp bài tập lần này, Tại Dã lại nhận được điện thoại từ cô giáo mầm non.
"Lần trước cô đã nói bài tập thủ công không thể để phụ huynh làm hết, nhưng cũng không thể giao hoàn toàn cho con tự làm. Lần này bài làm của con quá sơ sài, không nhận được một trái tim đỏ nào trong phần đ/ánh giá, điều này sẽ ảnh hưởng đến lòng tự trọng của con."
Tại Dã: "..."
Lòng tự trọng của con thì không sao, nhưng lòng tự trọng của anh lại bị tổn thương.
Ý cô là sao, đồ anh tự làm một mình lại bị đ/ánh giá là tệ nhất trong buổi đ/ánh giá ở trường mầm non, anh còn không bằng cả đám trẻ con sao?
Anh Tại Dã lại nhen nhóm lên một ý chí chiến đấu không chịu thua ở một nơi chẳng ai ngờ tới.
Lâu dần, các bạn học của Tại Dã cũng quen với việc "trùm trường" này thường xuyên mang vật liệu đến trường chia cho mọi người cùng nhau làm đồ thủ công. Coi như là khoảng thời gian vui vẻ hiếm hoi trong quãng đời học sinh cấp ba bận rộn và nhàm chán của họ.
Thằng em ngồi cạnh Tại Dã thấy anh lấy túi đồ ra, rút giấy màu, lập tức biết là có "việc" rồi. Nó quen thuộc hỏi: "Anh Dã, hôm nay lại làm gì ạ?"
Tại Dã: "Hôm nay không có gì phải làm cả."
"Thế tờ giấy màu này là sao ạ?"
"Là Thiên làm thiệp cảm ơn cho anh." Tại Dã đưa cho nó xem tấm thiệp ghép đồ rất xấu xí.
Lần này là bài tập cô giáo giao riêng cho các bé, yêu cầu làm một tấm thiệp để bày tỏ tình yêu với bố mẹ. Kể từ khi nhận được tấm thiệp xấu xí đó tối qua, Tại Dã đã xem đi xem lại vài lần, giờ lại không kìm được mà mở ra xem.
Bên ngoài thiệp thì xấu xí, nhưng bên trong lại dán đầy những bông hoa nhỏ màu đỏ, con bé đã cắ/t hết những bông hoa đỏ nó nhận được để dán lên đây tặng anh.
Tại Dã nhìn tấm thiệp và mỉm cười.
Ngoài bài tập thủ công, trường mầm non còn có các hoạt động khác.
"Hoạt động chơi với thú cưng?" Tại Dã cau mày nhìn thông báo trên điện thoại.
Cô giáo nói rằng những bạn có nuôi thú cưng, nếu t/iện thì có thể mang thú cưng đến trường một ngày để giới thiệu với các bạn khác, cùng nhau học cách yêu thương và có trách nhiệm với các sinh linh nhỏ.
Tại Dã tự nuôi một đứa con còn vất vả, may mà con bé có khả năng tự lập tốt nên anh chưa từng nghĩ đến việc nuôi thú cưng. Nhưng nếu các bạn khác đều có thú cưng, mà Thiên lại không có, liệu con bé có bị bạn bè xa lánh, có cảm thấy mất mặt không?
Suy nghĩ một lúc lâu, Tại Dã vẫn quyết định, anh hỏi con gái: "Con muốn nuôi con gì? Tốt nhất là loại dễ nuôi."
Dư Thiên chớp chớp mắt, nói: "Thú cưng, con có rồi!"
"Con có? Bố không biết ư, ở chỗ anh Tụ à?" Tại Dã hỏi.
Dư Thiên chìa ngón tay bé xíu chỉ vào khoảng không bên cạnh: "Ở đây này, thú cưng!"
Hệ thống 65, lúc nãy còn oang oang bên tai con bé, bỗng im bặt. Dù biết ngoài chủ nhân ra thì không ai trong thế giới này nhìn thấy nó, nhưng nó vẫn cảm thấy rất hồi hộp.
[Chủ nhân! Người không được nói cho ai biết sự tồn tại của tôi!]
Dư Thiên thu tay lại, có chút không hiểu.
Tại Dã nhìn lên không trung: "Cái gì..."
Một con ruồi bay ngang qua mắt anh.
Tại Dã nhìn con gái mình, rồi nhìn con ruồi. Con ruồi này từ đâu ra vậy, trên tầng cao thế này sao lại có ruồi, lẽ nào là do con bé mang từ ngoài về? Con gái anh lại xem ruồi làm thú cưng sao?!
Tại Dã chợt nhớ lại, có rất nhiều lần anh thấy con bé đứng trên ghế sofa vung tay hoặc vung thứ gì đó, lúc đó anh cứ nghĩ con bé đang "đ/ánh nhau với không khí", giờ nghĩ lại, chẳng lẽ đó là lúc con bé đang chơi với "thú cưng" của mình?
Thế giới trẻ thơ thật ngây thơ, có lẽ con bé chưa hiểu rằng ruồi nhặng là thứ không thể làm thú cưng, có lẽ trong mắt nó, ruồi cũng giống như bướm. Tại Dã tự nhủ không nên dùng suy nghĩ của người lớn để yêu cầu trẻ con.
Tại Dã: "Cô giáo cho các con mang thú cưng đến trường, con lại mang thứ này đi ư? Nó có nghe lời con đi cùng không?"
Dư Thiên nhìn đốm sáng xanh lập lòe bên cạnh, gật đầu: "Con sẽ mang nó đến trường mỗi ngày."