Nhìn thấy con gái bỏ cặp sách xuống để đi cho mèo ăn, Tại Dã gọi: "Mèo cho ăn rồi, con đi ăn cơm đi, cơm nguội hết rồi!"
Dư Thiên: "Bố ơi, bố vội cho con ăn, con cũng vội cho mèo ăn, chúng ta phải thông cảm cho nhau."
Trước lời lẽ "vội cho mèo ăn" của con, Tại Dã rất muốn phản bác nhưng lại không tìm được lý do. Tại Dã chỉ có thể thúc giục trong bất lực:
"Con không đến ăn là bố ăn hết phần của con đấy."
Đúng lúc đó, cô bé lại cho anh một cái nháy mắt "thật hết cách với bố", vỗ tay bỏ đồ ăn cho mèo xuống rồi đi ăn cơm cùng anh. editor: bemeobosua. Lúc ăn cơm, hai con mèo cũng lẽo đẽo theo, cứ quấn quanh chân Dư Thiên.
Tại Dã thấy con bé ăn không tập trung, còn đùa nghịch với mèo, bèn nói: "Con là con của bố, bố mới trông con ăn cơm, chứ mèo có phải con con đâu?"
Ai ngờ cô bé nghe lời này, đột nhiên nhìn anh với ánh mắt đầy thương hại. Dường như rất thương anh, cô bé gắp cho anh một miếng thức ăn: "Bố ơi, ăn đi."
Giá như miếng đó không phải là dưa chuột mà cả hai đều ghét thì tốt.
Tại Dã đổ hơn nửa miếng dưa chuột vào bát của Dư Thiên: "Cho con đây."
Cô bé cũng không thích ăn dưa chuột, tỏ ra bao dung trước hành động của anh, không kén ăn hay cãi vã, chỉ lặng lẽ gạt miếng dưa chuột sang một bên, đợi đến khi Tại Dã ăn xong, nhân lúc anh không để ý, đem tất cả dưa chuột đổ đi.
Ăn xong, Tại Dã ngồi trước máy tính, thấy con bé vẫn đang lúi húi với cái cặp sách.
"Dư Thiên, con còn làm gì vậy, không ngủ trưa à?"
Dư Thiên rút bài tập và hộp bút ra khỏi cặp, chạy đến bàn làm việc của anh, ch/iếm lấy một chỗ, thở dài thườn thượt: "Con còn bài tập ạ."
Tại Dã cau mày: "Lớp một đã có nhiều bài tập như vậy rồi sao, trưa còn không có thời gian ngủ sao?"
Cô bé rúc vào lòng anh, dựa vào cánh tay anh, tỏ ra rất ngoan ngoãn.
Tại Dã: "Gì vậy?"
Cô con gái "ruột mềm" của anh không có việc gì thì không bao giờ ngoan ngoãn bám lấy anh như vậy.
Dư Thiên đẩy bài tập và bút về phía anh: "Bố ơi, bố làm bài tập giúp con."
Tại Dã: "?"
"Sao bài tập của mình không tự làm?" Tại Dã từ chối.
"Dễ quá, con không muốn làm." Dư Thiên dụi đầu vào cánh tay anh.
Tại Dã không lay chuyển: "Con cho rằng bài tập này đối với bố không dễ sao?"
Dư Thiên đột nhiên ngáp một cái, dụi mắt liên tục, đôi mắt đỏ hoe: "Bố ơi, con buồn ngủ quá."
Cuối cùng cô bé cũng thiếp đi trên chiếc ghế sofa nhỏ, Tại Dã mặt không biểu cảm mở tập bài tập của con ra, thoăn thoắt làm xong bài tập cho con.
Chiều hôm đó, khi đi đón con, Tại Dã bị cô giáo gọi vào văn phòng.
Cô giáo nói với anh: "Phụ huynh của bạn Dư Thiên, bài tập này là bố làm cho con đúng không? Nếu con không biết làm, với tư cách là phụ huynh, bố có thể hướng dẫn con, nhưng không thể làm thay con. Đôi khi trẻ con có thể không biết hành động của mình là sai, nhưng với tư cách là phụ huynh, chúng ta phải dạy bảo con, chứ không thể chiều theo mọi ý muốn của con..."
Bị cô giáo nói một tràng dài.
Nhưng Tại Dã đã quen rồi, không biết phụ huynh khác có bị nói không, nhưng anh thì đã thường xuyên bị giáo viên gọi nói chuyện từ khi con còn học mẫu giáo, giờ chỉ là đổi một giáo viên khác để nói chuyện thôi mà.