Sau bữa tối, Dư Thiên lại lấy bài tập ra. Trước khi con bé đến gần, Tại Dã đã nói: "Cô giáo đã mắng bố rồi đấy, bài tập của mình thì tự làm đi."
"Aizz." Cô bé thở dài.
"Con còn thở dài nữa, bố còn chưa thở dài đây này."
"Bố ơi, trưa nay bố làm sai bài tập rồi."
Tại Dã ngẩng đầu khỏi máy tính: "Bố không tin, đưa đây bố xem nào, bài dễ thế mà cũng sai được sao?"
Dư Thiên: "Bố còn không viết số vào ô."
Tại Dã: "..."
Anh nào biết được quy cách bài tập của học sinh tiểu học.
Tại Dã nhận ra vấn đề: "Con đã phát hiện ra không đúng rồi, mà vẫn nộp đi sao? Con muốn cô giáo lại gọi bố nói chuyện à?"
Dư Thiên chớp mắt, không nói gì, mang bài tập sang một bên ngồi viết. Một lúc sau, Tại Dã nghe thấy tiếng cười khúc khích của con bé ở bên kia.
Tại Dã nhạy bén nâng cao giọng: "Dư Thiên, con đang cười cái gì vậy?"
Bên kia lại "phụt phụt phụt".
Tại Dã đứng dậy đi qua, thấy con bé đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ, một tay cầm bút gạch gạch vào vở bài tập, một tay che miệng cười tr/ộm, còn có vẻ càng nghĩ càng thấy buồn cười, người bé nhỏ rung lên không ngừng.
Tại Dã đưa tay móc vào nách con bé, nhấc con bé lên đối diện với mình: "Con cố tình hại bố đúng không?"
Dư Thiên hai tay che miệng vẫn không nhịn được tiếng cười: "Ha ha ha ha!"
Tại Dã đột nhiên tung con bé lên cao, con bé sợ hãi hét lên một tiếng, Tại Dã đỡ lấy con bé, rồi lại tung lên cao, nhất thời trong nhà vang lên tiếng hét và tiếng cười của con bé.
Trước khi đi ngủ buổi tối, Dư Thiên cầm máy tính bảng chơi game.
Đây cũng là trò chơi do studio Khuyên Dã sản xuất, tên là "Nuôi vịt con", trò chơi nhỏ này rất đơn giản, chỉ là cho vịt ăn. Ban đầu, Tại Dã thấy con bé thích cho ăn như vậy nên làm ra để dỗ dành con bé, sau đó liên tục cập nhật, thêm nhiều cách chơi mới, giờ đây ngoài nuôi vịt con, còn có nuôi nhiều loại thú cưng khác, không chỉ vậy, còn có thêm các màn chơi ghép nối thú cưng và trồng trọt thu hoạch, đã trở thành một trò chơi quản lý và phát triển.
Trò chơi nhỏ này có phản hồi thị trường ngoài dự kiến rất tốt, tỷ lệ giữ chân người chơi đáng kinh ngạc, ban đầu là dành cho trẻ em, nhưng rất nhiều người lớn cũng đang chơi. editor: bemeobosua. Dư Thiên mỗi ngày đều lên mạng theo lịch trình, cho đàn vịt con và thú cưng của mình ăn, bận rộn trồng trọt thu hoạch, làm xong nhiệm vụ hàng ngày, mới thở phào nhẹ nhõm, đặt máy tính bảng xuống đi ngủ.
Con bé chơi trò này còn tích cực hơn làm bài tập. Tại Dã nghĩ, hay là làm thêm một trò chơi chuyên cho những học sinh tiểu học không muốn làm bài tập, nhiệm vụ hàng ngày là hoàn thành bài tập, nếu không hoàn thành bài tập trong thời gian quy định, thú cưng sẽ c/hết đói hết.
Buổi sáng khi Tại Dã nói với con bé về ý tưởng trò chơi này, con bé đã sốc, nhìn anh với ánh mắt "Sao có người lại đ/ộc á/c như vậy". =)))
Có vẻ như con bé đã nghiêm túc, buổi chiều đón con bé tan học đến công ty, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé đầy vẻ nghiêm túc, con bé lấy rất nhiều đồ ăn vặt từ khu vực đồ ăn vặt, chạy khắp các bàn làm việc lớn nhỏ trong công ty, ph/ân phát đồ ăn vặt, và thì thầm với một vài nhân viên chủ chốt của công ty, nói chuyện rất lâu.
Sau khi con bé hoàn thành chuỗi hành động này, đến một bên ngồi làm bài tập, Tại Dã lững thững đi đến trước mặt mấy người đang ăn đồ ăn vặt tò mò hỏi: "Dư Thiên đã nói gì với các cậu vậy?"
Mọi người đều cười không ngừng.
"Tiểu Thiên nói chúng tôi không được tiếp tay cho kẻ á/c, giúp bố làm một trò chơi đ/ộc á/c, ha ha ha!"
"Sếp ơi, chúng em sẽ không giúp sếp làm loại trò chơi đó đâu, chúng em đã nhận hối lộ rồi ạ."
"Sếp ơi, có phải sếp cãi nhau thua con nên cố ý nói làm trò chơi đó để dọa con bé không?"
Tại Dã: "..."