Cái này không chỉ giống lừa đảo, mà còn giống buôn người nữa, đến cả hai cảnh sát cũng trở nên nghiêm nghị.
Người lớn tuổi hơn nói: “Các bạn và quản lý nhà hàng cùng chúng tôi về đồn cảnh sát lập án đi, đây không phải là trốn trả tiền đơn giản, nếu không có gì bất ngờ thì ít nhất cũng là lừa đảo rồi.”
Quản lý nhà hàng méo mặt hỏi: “Vậy bữa ăn này phải làm sao?”
Anh cảnh sát trẻ hơi lạ lùng nhìn anh ta: “Đương nhiên là bắt được kẻ trốn trả tiền rồi.”
Tiểu Nhan cau mày: “Cái Kỷ Bưu này thật sự là do cô họ cậu giới thiệu à?”
“ Đúng vậy ạ.” Bàng Hiểu Mẫn gật đầu.
“Cô họ cậu có thù gì với mẹ cậu à?”
“Chắc là không, tuy quan hệ không thân thiết lắm nhưng cũng không có mâu thuẫn gì, cô họ tôi là người hơi ham mấy cái lợi lộc nhỏ, mẹ tôi khá coi thường bà ấy.”
--- Chương 429 ---
Tiểu Nhan vỗ vai Bàng Hiểu Mẫn nói: “Chuyện hôm nay cậu phải nói với bố mẹ cậu, vì là cô họ cậu giới thiệu, bà ấy hẳn là biết cách tìm được Kỷ Bưu.
Dù sao thì, cứ liên lạc được với anh ta đã.”
Bàng Hiểu Mẫn nghĩ một lát: “ Tôi gọi điện cho cậu tôi luôn.”
Nói rồi cô ấy rút điện thoại ra gọi cho cậu mình, mở loa ngoài.
Giọng một người đàn ông trung niên vang lên: “Hiểu Mẫn à, muộn thế này có chuyện gì không con?”
“Cậu ơi, cậu đưa điện thoại cho cô họ con nghe với ạ.”
“Ờ, được thôi.”
Sau đó là tiếng một người phụ nữ với giọng hơi chói tai, mang theo chút thiếu kiên nhẫn: “Hiểu Mẫn, muộn thế này rồi, sao thế? Cãi nhau với bạn trai à?”
Bàng Hiểu Mẫn trấn tĩnh lại: “Cô họ, bố mẹ Kỷ Bưu cô có quen không? Tình hình gia đình anh ta cô biết được bao nhiêu?”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây: “Tình hình gia đình anh ta cô không phải đã nói với cháu rồi sao? Sao còn hỏi nữa, những cái khác muốn biết thì tự cháu hỏi anh ta không phải được rồi sao.”
Bàng Hiểu Mẫn kiên nhẫn hỏi: “Anh ta thật sự là công chức sao? Làm ở bộ phận nào?”
“Cô không phải đã nói rồi sao, anh ta là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của đơn vị, bây giờ đi xuống cơ sở rèn luyện, sau này sẽ được thăng chức, sao thế?” Cô họ của Bàng Hiểu Mẫn càng tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn hơn.
“Đây là những gì anh ta nói với cô sao?” Bàng Hiểu Mẫn tiếp tục truy hỏi.
“Rốt cuộc cháu muốn nói gì? Cô có lòng tốt giới thiệu đối tượng cho cháu, sao cháu cứ như thẩm vấn tội phạm vậy, muốn biết gì thì tự cháu hỏi anh ta không được à?” Đầu dây bên kia đã mất kiên nhẫn.
Bên cạnh bà ta truyền đến giọng một người đàn ông: “Cô nói thái độ gì vậy, Hiểu Mẫn hỏi thêm vài câu thì sao chứ, cái cậu mà cô giới thiệu cho con bé rốt cuộc có đáng tin không?”
Lúc này hai cảnh sát thấy Bàng Hiểu Mẫn không hỏi được gì nữa, liền ra hiệu cho cô đưa điện thoại cho họ.
Viên cảnh sát lớn tuổi trầm giọng nói: “Chào bà, tôi là cảnh sát của Đồn Công an Học viện Lộ, quận Hải Hồ, thành phố A, Bàng Hiểu Mẫn có thể đã gặp phải lừa đảo, mong các vị hợp tác điều tra.”
Đầu dây bên kia im lặng như chết, vài giây sau, giọng cậu của cô ấy vang lên: “Bị bạn trai nó lừa sao?”
“ Đúng vậy, chính là người tên Kỷ Bưu đó, làm ơn hãy nói cho chúng tôi biết tất cả những gì các vị biết về Kỷ Bưu.” Cảnh sát nói với giọng nghiêm túc, khiến người cậu không thể không coi trọng.
Liền nghe anh ta nói: “Nhanh lên, cô nói hết những gì cô biết về Kỷ Bưu cho cảnh sát đi.”
“Kỷ Bưu? Bạn trai của Hiểu Mẫn sao? Tôi có quen biết anh ta đâu, tình hình của anh ta tôi cũng toàn nghe người khác nói lại thôi.”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cậu của Hiểu Mẫn gầm lên: “Cô không quen mà dám giới thiệu cho Hiểu Mẫn à? Nói, cô quen biết người này từ đâu?”
Giọng người phụ nữ có chút ấp úng: “Thì... thì là lúc chơi mạt chược quen một người tên Tần tỷ, chị ấy nói là con của một người thân bên nhà chị ấy.
Tôi nghe thấy khá được, nên nghĩ không muốn để phúc lợi rơi vào tay người ngoài, giới thiệu cho Hiểu Mẫn không phải vừa khéo sao.”
“Hừ, bình thường cũng chẳng thấy cô nhiệt tình đến thế, cô nói thật đi, cô đã nhận của người ta bao nhiêu lợi lộc rồi?”
Điện thoại vẫn bật loa ngoài, cả nhóm chúng tôi lặng lẽ vây quanh nghe rất say mê.
Không đúng, là nghe mà lòng nặng trĩu.
Cô họ của Hiểu Mẫn do dự một chút, rồi vẫn thành thật nói: “Chị ấy nói người thân rất sốt ruột muốn có cháu trai, giới thiệu thành công thì ban đầu cho hai trăm tệ tiền lì xì, nếu thành đôi thì cho năm vạn tệ phí giới thiệu…
Cho nên, tôi mới để tâm một chút mà.
Tôi không phải vì ham tiền, chỉ là thấy nhà này điều kiện khá tốt, rất hợp với Hiểu Mẫn.”
Xong rồi, sự thật đã sáng tỏ, quả nhiên là cô họ không đáng tin, Kỷ Bưu này chín phần mười là kẻ lừa đảo.
--- Chương 430 ---
Cảnh sát dựa vào hệ thống nhận diện khuôn mặt trong camera giám sát, nhanh chóng tìm ra người tên Kỷ Bưu này.
Quả nhiên là tên giả, người này tên thật là Quý Tam Hổ, thất nghiệp, từng bị bắt vì tội trộm cắp vặt, nhưng vì số tiền không đủ để khởi tố nên chỉ bị tạm giam vài ngày.
Sau này số người dùng tiền mặt ngày càng ít, “thành tích” của anh ta sụt giảm nhanh chóng, bắt đầu suy nghĩ đến việc đổi nghề.