Tôi Làm Mẹ Kế Của Người Yêu Cũ

Chương 356

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Bố mẹ cho anh ta một bộ mặt ưa nhìn, trông trắng trẻo thư sinh, nên anh ta từng làm người mẫu nam ở quán bar một thời gian, nghe nói khá được yêu thích, nhưng cũng bị bắt một lần.

Lần bị bắt đó là do chính anh ta báo cảnh sát, lần đó phú bà chi tiền có khẩu vị nặng, hành hạ anh ta đến mức không chịu nổi nên tự mình báo cảnh sát.

Đương nhiên lần báo cảnh sát này cũng cắt đứt con đường làm nghề đó của anh ta.

“Có vẻ anh ta đã tìm được cách kiếm tiền mới.” Anh cảnh sát trẻ nói nửa đùa nửa thật.

“Đã tìm thấy người rồi.” Một viên cảnh sát trực ban khác gọi chúng tôi.

Cái tên Quý Tam Hổ này đã nhận phòng tại một khách sạn nhỏ ở ngoại ô thành phố một giờ trước, không quá xa chúng tôi, cảnh sát lập tức xuất cảnh đi bắt người.

“Các bạn làm xong biên bản có thể về trước.”

“Không, tôi muốn đợi các anh bắt anh ta về.”

“Cậu không phải thật sự bị ‘não cá vàng’ vì yêu đó chứ?” Hoàng Thiên Di nhìn cô ấy như muốn đánh người.

“Không phải!” Bàng Hiểu Mẫn căm hận nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “ Tôi muốn đích thân, đối mặt mà mắng anh ta.”

Tiểu Nhan lườm một cái: “Hết hồn, nhìn bộ dạng của cậu, cứ tưởng cậu có tiền đồ rồi, định đánh người cơ đấy.”

Nửa tiếng sau, Quý Tam Hổ và hai đồng phạm của hắn bị cảnh sát đưa về, ba chai Mao Đài mang từ nhà hàng đi cũng được mang về cùng.

Quý Tam Hổ vừa nhìn thấy Bàng Hiểu Mẫn, vội vàng nói: “Hiểu Mẫn, anh xin lỗi xin lỗi, anh không định lừa em, em nghe anh nguỵ biện, không, em nghe anh giải thích.

Anh định đưa bạn về khách sạn rồi sẽ quay lại tìm em.

Em phải tin anh chứ.”

Tôi thật sự bó tay rồi, đã vào đồn công an rồi mà vẫn còn muốn dựng hình tượng si tình để vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Anh cảnh sát trẻ thật tốt bụng, đáng lẽ mang về là phải bắt đầu thẩm vấn rồi, vậy mà anh ấy còn mở một “cửa sau ” nhỏ, cho phép Bàng Hiểu Mẫn mắng người để xả giận.

Hai người bắt đầu cãi nhau, anh cảnh sát trẻ mở ngăn kéo lấy một nắm đậu phộng, bắt đầu xem “buôn dưa lê” một cách ngon lành.

Tôi hơi khó tin nhìn anh ấy, anh cảnh sát trẻ cao ráo đẹp trai ngượng ngùng cười: “Bạn có muốn dùng một ít không?”

Tôi hơi cạn lời, lắc đầu từ chối.

Bàng Hiểu Mẫn căm hận nói: “Anh ngay cả tên cũng là giả, còn mặt mũi nào nói không lừa tôi?”

Quý Tam Hổ vẻ mặt đau khổ nói: “Không phải anh muốn lừa em, thật sự là tên Tam Hổ khó nghe quá, nên anh mới đổi tên thành Kỷ Bưu chứ, không phải để lừa em.”

“Vậy sao anh đổi cả họ?”

“Không có, anh vẫn họ Quý mà. Cái chữ Kỷ trong WeChat là đánh sai, anh lười sửa, đây là hiểu lầm thôi.”

“Anh còn gì để ngụy biện nữa, cái gì mà công chức, tốt nghiệp 985, bố mẹ đều làm ở cơ quan chính phủ, giỏi dựng hình tượng ghê.” Hoàng Thiên Di thấy Bàng Hiểu Mẫn quá ngốc mồm, liền thay cô ấy nói một hơi.

“ Tôi không nói dối, tôi tốt nghiệp trường cấp hai Cựu Đập Ao, sau khi tốt nghiệp thì đi làm ở căng tin chính quyền thị trấn.

Bố tôi là bảo vệ của chính quyền thị trấn, mẹ tôi là người nấu ăn ở căng tin chính quyền thị trấn.”

Tốt ghê, cái 985 này đây à.

Anh ta thậm chí còn có chút ấm ức: “ Tôi nói toàn là sự thật, chỉ là thay đổi cách nói một chút, các người lại nói tôi là kẻ lừa đảo.”

Cả nhóm chúng tôi đều cạn lời, Bàng Hiểu Mẫn đột nhiên cảm thấy mệt mỏi trong lòng, có gì đáng nói với loại người này chứ.

Điện thoại tôi reo, là Lão Tiêu gọi: “Bảo bối, em đang làm gì thế.”

Lời kiểm tra thường nhật của chú bắt đầu: “Em đang ở đồn cảnh sát.”

“Em gây chuyện gì rồi à?” Anh ấy nói đùa.

Tôi bực bội đáp: “Lừa đảo, đánh bạc, mại dâm.”

--- Chương 431 ---

Giọng anh ấy mang ý cười: “Mấy cái đầu thì được, cái cuối cùng thì không được.”

Điện thoại tôi hơi to, anh cảnh sát trẻ trợn tròn mắt, cảm thán: “Bạn trai cô tiêu chuẩn đạo đức thấp ghê, thảo nào tôi vẫn còn ế.”

Tôi: “…”

Cậu nghe lén điện thoại người khác mà công khai đến thế sao?

Ký xong biên bản, chúng tôi đưa Bàng Hiểu Mẫn về trường.

Khi xuống xe, Bàng Hiểu Mẫn hơi ngượng ngùng nói: “Các cậu có thể giữ bí mật cho tôi không?

Tôi đường đường là sinh viên đại học A, lại bị một tên côn đồ tốt nghiệp trường cấp hai Cựu Đập Ao lừa, mất mặt quá.

Tôi phải để mẹ tôi mắng cho cô họ một trận nên thân, tức c.h.ế.t đi được!”

“Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không nói ra đâu.” Tiểu Nhan vỗ vai cô ấy, an ủi: “Với lại cậu không phải khá lanh lợi đó sao, đâu có bị lừa?

Bọn lừa đảo này chắc vẫn còn là tân binh, kinh nghiệm chưa đủ, hơi tham lam, chứ không thì đúng là khó lòng đề phòng.”

Hoàng Thiên Di phụ họa: “ Đúng vậy, nếu bữa ăn không quá đắt, lần đầu anh ta thật sự quay lại đón Hiểu Mẫn, e là Hiểu Mẫn đã thật sự mắc lừa rồi.”

Bàng Hiểu Mẫn bất giác rùng mình, có chút sợ hãi nói: “ Đúng vậy, nếu chỉ hai ba nghìn tệ, tôi có thể đã trả giúp rồi, sau này có lẽ sẽ không nghi ngờ anh ta nữa.”

Nói xong cô ấy còn vỗ vỗ ngực, vẫn còn sợ hãi nói: “May mà gặp phải kẻ lừa đảo ngu ngốc lại tham lam.”

Nghĩ nghĩ, cô ấy lại vô cớ buột miệng: “Sao cảnh sát lại có người thích ‘buôn dưa lê’ đến thế nhỉ.”

Tôi Làm Mẹ Kế Của Người Yêu Cũ

Chương 356