Tôi Làm Mẹ Kế Của Người Yêu Cũ

Chương 53

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Mặt tôi đỏ bừng, thằng khốn Trương Hựu Minh sao lại kể chuyện này với anh ta chứ?

"Cháu, cháu không ám chỉ cậu ấy, chỉ là vô tình nói đến thôi." Tôi yếu ớt biện giải.

"May mà thằng nhóc ngốc đó chưa xem bộ phim đó, nó kể với tôi là nó thích một bạn học nữ, bạn nữ đó thích nam chính trong phim.

Nó còn nói sau khi tốt nghiệp thì nhờ tôi thuyết phục bố nó mở một công ty nhỏ cho nó làm ông chủ, rồi cùng cô hẹn hò công sở.

Tôi vẫn đang nghĩ cô bạn học nào khẩu vị nặng vậy, hóa ra là cô.

Xem ra tôi chưa thỏa mãn được cô nhỉ. Nhóc con, cô thật sự khiến tôi bất ngờ." Những lời châm biếm, mỉa mai của anh ta khiến tôi xấu hổ đến mức không còn chỗ nào để chui.

Tôi thật sự không có sở thích đặc biệt như vậy, tôi còn không nhớ nổi hôm đó sao lại nhắc đến bộ phim đó nữa.

Hiểu lầm này thật lớn, trời biết anh ta sẽ nhìn tôi thế nào nữa.

Tôi quyết định trước tiên phải chỉnh đốn thái độ, đã nhận thua thì phải nhận, để cái 'mùi giấm' của anh ta tan bớt đã.

"Chú ơi, chú không vui sao?" Tôi chớp chớp đôi mắt to tròn, bắt đầu chuẩn bị nói lời hay ý đẹp, "Để cháu giúp chú xoa dịu cơn giận, giận nhiều mau già lắm đó."

--- Chương 54 ---

Tay tôi bắt đầu vuốt ve lung tung trên n.g.ự.c anh từ trên xuống dưới để xoa dịu, "Em biết nói chuyện đó với người khác là không đúng, sau này em sẽ không nói nữa, anh xem, em đã nhận ra lỗi của mình rồi, vậy nên anh không giận nữa đúng không?" Tôi trưng ra vẻ mặt mà mình tự cho là ngọt ngào nhất.

Khóe môi anh khẽ nhếch lên, một tay tóm lấy bàn tay đang quậy phá của tôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nịnh bợ anh ta vẫn có ích. Vừa nghĩ vậy, giây tiếp theo đã nghe anh nói: "Lần này nhận lỗi thì nhanh thật đấy, nhưng xem ra em vẫn chưa thực sự nhận ra mình sai ở đâu. Anh sẽ từ từ giúp em nhận ra lỗi lầm. Còn lời cầu xin thì cứ để lát nữa hãy nói."

Xe chạy đến bãi đỗ xe dưới lòng đất của tòa nhà tập đoàn STG. "Xuống xe, đi theo anh." Giọng anh bình tĩnh, không nghe ra vui buồn.

Tôi còn muốn giãy giụa một chút, anh liếc nhìn tôi một cái, "Còn muốn anh bế em lên à?"

Tôi lập tức từ bỏ, ngoan ngoãn theo anh vào thang máy chuyên dụng đi thẳng lên tầng cao nhất.

Tầng cao nhất chỉ có hai phòng, gần thang máy là văn phòng trợ lý của anh. Cửa mở, tôi nhìn vào thấy có năm chỗ làm việc. Tôi bĩu môi, thầm nghĩ đúng là phong cách của nhà tư bản, riêng trợ lý thôi đã cần tới năm người.

Vào đến văn phòng của anh, tôi mới biết thế nào là phong cách của nhà tư bản.

Văn phòng khá lớn, bên ngoài là một bộ sofa da thật sang trọng, dựa vào tường có tủ lạnh lớn, quầy pha trà, tủ rượu. Phía trước cửa sổ kính sát đất là một dãy quầy bar cao, có thể ngồi đó nhìn xuống gần hết thành phố.

Bên trong mới là văn phòng làm việc của anh, vừa vào cửa là một chiếc bàn làm việc màu tối đơn giản, phía trong cùng còn có một cánh cửa nữa. Tôi tò mò đẩy cửa bước vào, hóa ra là một phòng ngủ có nhà vệ sinh riêng.

"Em nóng lòng đến vậy sao? Vừa đến đã vào phòng ngủ rồi à?" Giọng anh vang lên sau lưng tôi. Tôi quay đầu lại, thấy anh đang nghiêng người tựa vào cạnh cửa, trong mắt lộ rõ vẻ trêu chọc.

Mặt tôi đỏ bừng, c.h.ế.t tiệt, gã này toàn nghĩ linh tinh.

"Anh nghĩ gì thế, em chỉ tò mò thôi. Văn phòng của anh như búp bê Nga ấy, lớp nọ chồng lớp kia, lại còn có phòng ngủ bên trong, lẽ nào anh còn định sống trong công ty à?"

"Có đôi khi tăng ca muộn, đường về Lan Sơn quá xa nên anh ngủ luôn ở văn phòng. Chỗ này không xa trường em, có muốn ở đây thử xem sao không?" Giọng anh mập mờ, mang theo sự dụ dỗ.

Tôi ho khan một tiếng mang tính chiến thuật, "Anh rốt cuộc dẫn em đến đây làm gì?"

"Anh đã nói rồi mà, để em làm quen trước với môi trường làm việc thực tập." Anh nói một cách nghiêm túc.

"Môi trường làm việc của em ở đây à?" Tôi không tin, tôi là một người học thiết kế, có thể làm công việc gì ở văn phòng tổng giám đốc chứ.

"Khụ khụ, anh nghĩ với thành tích đứng thứ mười bốn trong lớp của em, làm thư ký cho anh có lẽ thích hợp hơn là làm một nhà thiết kế." Ý chế giễu trong lời anh rất rõ ràng.

Tôi biết ngay mà, tôi biết ngay là anh ta khinh thường tôi mà!!

Anh ta cố ý!

"Anh đã chê năng lực của em không được rồi, sao còn muốn em đến công ty anh làm việc?" Tôi hơi tức giận. Mặc dù môn văn hóa của tôi bình thường, nhưng môn chuyên ngành tôi lại thi đỗ vào Đại học A với thành tích thủ khoa, không nói là thủ khoa thì cũng nằm trong top ba.

"Anh đâu có chê em. Anh đã nói rồi, anh sẽ cố gắng thực hiện mọi tâm nguyện của em mà." Anh vô tội nhún vai.

"Trong danh sách tâm nguyện của em không có chuyện làm thư ký cho anh." Tôi cảm thấy khó hiểu, tôi đã thể hiện mình muốn vào STG làm việc lúc nào chứ.

Giọng anh đột nhiên trở nên khàn khàn quen thuộc, " Nhưng em muốn một chuyện tình công sở, và có một ông chủ như trong bộ phim đó mà."

--- Chương 55 Tự nghi ngờ

Tôi: "..." Chuyện này không thể bỏ qua được sao? Đáng c.h.ế.t Trương Hựu Minh, tự dưng lắm chuyện.

Tôi Làm Mẹ Kế Của Người Yêu Cũ

Chương 53