"Danh sách tâm nguyện của em dài lắm, chuyện tình công sở này chỉ là một tâm nguyện nhỏ bé không đáng kể, có thực hiện hay không cũng không quan trọng lắm, có rất nhiều tâm nguyện khác đứng trước nó.
Nếu anh muốn làm việc thực tế, thì không thể cứ mãi giữ lấy chuyện nhỏ này không buông. Anh là một tổng tài, tầm nhìn phải rộng ra chứ."
Tôi phát hiện khả năng nói bừa của mình ngày càng giỏi. Anh nhìn tôi với vẻ khá thích thú, rồi đột nhiên bật cười.
"Vậy em nói xem, trước những tâm nguyện nhỏ bé không đáng kể đó, còn có những tâm nguyện lớn nào quan trọng hơn nữa? Để xem anh có thể làm ông già Noel của em được không."
"Thì nhiều lắm, ước nguyện lớn nhất của em sau mười tuổi là muốn Đặng Tư Tư cút về nhà nó, không có việc gì thì đừng đến nhà em nữa.
Nhưng ước nguyện này có hệ số khó hơi cao, dù sao thì thuyết phục mẹ em hình như không dễ lắm."
Anh ngắt lời tôi, "Đặng Tư Tư? Em ghét em họ của em à?"
Tôi ngạc nhiên nhìn anh: "Sao anh biết cô ấy là em họ của em? Em hình như chưa nhắc đến cô ấy bao giờ mà."
Anh thờ ơ nhún vai, "Anh đoán thôi. Không cùng họ với em, lại là do mối quan hệ với mẹ em nên mới sống ở nhà em, tám chín phần là em họ của em rồi.
Em nói tiếp đi, anh sẽ nghĩ cách giúp em, biết đâu lại đuổi được cô ấy đi thì sao?"
Trời ơi, anh ta hình như hơi thông minh đấy. Tôi chỉ mới nhắc hai câu mà anh ta đã đoán ra thân phận của Đặng Tư Tư rồi.
Chẳng lẽ bấy nhiêu năm tôi không có cách nào với Đặng Tư Tư là vì tôi quá ngốc sao?
Tôi bắt đầu rơi vào sự tự nghi ngờ sâu sắc.
"Sao không nói nữa? Kể xem tại sao em ghét em họ của em, cô ấy bắt nạt em à?" Giọng anh như đang trêu chọc trẻ con, nhưng lại không nói ra được chỗ nào không đúng.
Tôi nhớ đến con tiểu trà xanh Đặng Tư Tư là lại tức sôi máu. "Bắt nạt thì cũng không hẳn, chỉ là nó đặc biệt giỏi giả vờ đáng thương, rất dễ khiến mẹ tôi thương xót.
Tôi thấy mình cũng đáng thương lắm chứ, nhưng mẹ tôi lại luôn không nhìn thấy.
Nó muốn đồ của tôi thì chưa bao giờ chủ động mở miệng xin cả.
Lần nào cũng làm ra vẻ không nỡ rời tay, mắt đỏ hoe rồi nói với mẹ tôi, 'Chị thật hạnh phúc, có chiếc kẹp tóc xinh đẹp như vậy để đeo', thế là mẹ tôi sẽ lập tức đưa chiếc kẹp tóc cho nó."
Tôi bóp giọng bắt chước Đặng Tư Tư nói chuyện khiến anh bật cười. Anh khá tán thành gật đầu, "Ừm, nếu em dùng giọng điệu này mà nói chuyện với anh, anh cũng sẽ có yêu cầu ắt đáp ứng thôi.
Đừng nói là một chiếc kẹp tóc, cho dù em muốn một ngôi sao, anh cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho em."
Tôi tiếp tục tự nghi ngờ, không chắc chắn hỏi anh, "Vậy nên thái độ của mẹ em đối với em và đối với nó khác nhau là vì giọng điệu nói chuyện của em không đúng sao?"
Anh ghé sát mặt tôi nói: "Hay là em thử xem, cứ lấy anh ra mà luyện tập, anh chịu thiệt một chút, không thu phí tập luyện nữa."
Tôi ngây ngốc nhìn anh: "Thử cái gì?"
Anh dùng giọng nói mê hoặc dụ dỗ tôi: "Ra yêu cầu với anh xem anh có đáp ứng em không, thử nghĩ xem em thích gì? Có ước nguyện gì?"
Lời anh nói khiến tôi chìm vào suy tư. Một lát sau, tôi nghiêm túc nói với anh: "Em muốn có người thi hộ em, có người làm đồ án tốt nghiệp hộ em, với lại, em muốn gặp Phí Tường."
Nói xong, tôi dùng ánh mắt trong veo đặc trưng của sinh viên nhìn anh, trong mắt tràn đầy mong đợi.
Thế nhưng, vẻ cưng chiều trong mắt anh lúc nãy đã biến mất, thần sắc có một thoáng méo mó, chỉ thấy anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Hạ Nghệ Manh, cách ước không đúng, nội dung ước cũng không đúng, cho em một cơ hội ước lại!"
--- Chương 56 Anh thay mẹ em dạy dỗ em
Haizz, biết ngay mấy người lớn tuổi này không chịu được khi nhìn thấy những đứa trẻ không chăm học mà.
Tôi biết lỗi thì sửa ngay, "Ừm, em biết ba ước nguyện thì nhiều quá, vậy một cái thôi nhé, em muốn gặp Phí Tường."
Nghĩ đi nghĩ lại, cách biểu đạt vừa nãy hình như không đúng lắm, tôi lại bóp giọng, mềm mỏng nói: "Em muốn gặp Phí Tường."
Nhưng anh ta hình như không định bỏ qua cho tôi, mặt sa sầm hỏi tôi: "Cái suy nghĩ không muốn học hành tử tế của em có từ bao giờ vậy?"
Tôi hơi đơ người, bố tôi còn chẳng mấy khi hỏi han đến chuyện học hành của tôi.
Tôi đưa tay lắc lắc trước mắt anh, "Anh bị mẹ tôi nhập hồn rồi sao?"
Anh kéo tay tôi qua, đánh mạnh một cái vào lòng bàn tay tôi.
"M t, anh làm gì thế, thật sự bị mẹ tôi nhập hồn rồi à?" Anh ta đánh còn hơi mạnh nữa chứ, tôi vội vàng muốn rụt tay về, nhưng bàn tay lớn của anh ta như cái kìm sắt lớn, tôi hoàn toàn không thoát ra được.
Anh đột nhiên lông mày dựng đứng, hơi hung dữ nói: "Em còn không muốn học hành tử tế nữa, em nói xem mẹ em biết được có đánh em không?"
"Không!" Tôi dứt khoát nói.
"Cô ấy không đánh à? Anh thay cô ấy bù vào."
Anh là ai mà lại thay mẹ tôi đánh tôi chứ? Nhưng tôi không dám nói ra, gã này mà hung dữ lên thì hơi đáng sợ.
Tôi đành chọn nhịn, "Được rồi, em biết lỗi rồi, em nhất định sẽ học hành chăm chỉ, tự mình đi thi, tự mình làm đồ án tốt nghiệp, thế này được chưa? Mẹ?"