Hoàng Thiên Di từ phòng vệ sinh bước ra, tôi đưa điện thoại cho cô ấy xem: “Cậu nhìn này, Tô Diêu chủ động ra mặt tẩy trắng cho mình rồi, một chữ cũng không nhắc đến chuyện ám chỉ cậu.”
“Như vậy cũng tốt, tớ không muốn nhúng tay vào mấy chuyện vớ vẩn của cô ta. Mấy ngày nay tớ cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, Đường Nghị anh ta có gì tốt mà đáng để Tô Diêu tự làm thấp mình như vậy, lại còn có những ý tưởng điên rồ đến mức...”
Cô ấy chưa nói dứt lời thì điện thoại reo, tôi liếc nhìn một cái, màn hình hiển thị ‘Đường Nhị Cáp’. Ha~ Cái biệt danh này đặt nghe có vẻ... không được thông minh cho lắm, không biết Đường Nghị có biết không.
Hoàng Thiên Di do dự một lát, cuối cùng cũng nhấn nút nghe.
“Alo~” Cô ấy lười biếng nói.
Vì đang đắp mặt nạ nên điện thoại được bật loa ngoài.
Giọng Đường Nghị kích động truyền đến: “Bảo bối, cuối cùng em cũng chịu nghe điện thoại của anh rồi!” Giọng cậu ta lớn đến mức tôi phải vội vàng đi đóng cánh cửa phòng ký túc xá đang khép hờ.
Đang định đóng cửa thì thấy Tô Nhật Na đang đi đến cửa. Tôi cứ tưởng cô ấy đến để chuẩn bị đi ăn cùng chúng tôi, ai dè thấy trên tay cô ấy xách một con gà, còn là gà sống nữa! Tuy kích thước rất nhỏ, nhưng tôi cũng nhận ra đó là một con gà.
Tôi có chút ngớ người, nhìn cô ấy rồi lại nhìn con gà: “Na Na, cậu đi ăn còn định tự mang nguyên liệu à?”
“Không không, các cậu muốn nuôi gà không? Đây là gà lôi trắng lùn, nuôi tốt có thể đẻ trứng cho các cậu ăn.” Tô Nhật Na vừa nói vừa đẩy cửa bước vào.
“Chuyện gì thế này? Gà ở đâu ra vậy?” Tôi nhất thời chưa kịp phản ứng. Đã thấy ký túc xá nuôi mèo, chưa từng thấy nuôi gà. “Lăng Tu Chi tặng quà độc đáo thế sao?”
Hoàng Thiên Di lúc này cũng nhìn sang, cau mày có chút chê bai: “Gà của cậu nhỏ quá, chắc chưa phát triển hoàn thiện nhỉ, đủ cho ai ăn chứ.”
Bên Đường Nghị im lặng một lát, rồi thận trọng hỏi: “Bảo bối, em đang chê anh sao? Trước đây em đâu có nói như vậy, em có sự so sánh rồi à?” Giọng cậu ta đã mang theo cả tiếng khóc.
Tô Nhật Na không hiểu gì cả, tôi thì suýt nữa cười sặc sụa.
Hoàng Thiên Di không kiên nhẫn nói: “Im miệng! Anh nói nhảm gì thế, là Na Na mang một con gà sống đến.”
Bên kia điện thoại rõ ràng thở phào một hơi: “Làm anh sợ c.h.ế.t khiếp.”
Tô Nhật Na nhìn thấy Hoàng Thiên Di, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, hai mắt sáng bừng: “Thiên Di, sân biệt thự nhà cậu có thể nuôi gà được không? Tớ còn nữa, cậu mang thêm vài con về đi.”
“Con gái con đứa, không thể chú ý lời ăn tiếng nói văn minh sao hả? Nói bao nhiêu lần rồi, nói gà thì đừng nói trống, văn minh là của mình và mọi người.” Hoàng Thiên Di rất chê bai nhìn cô ấy một cái.
Cuộc gọi giữa Hoàng Thiên Di và Đường Nghị vẫn chưa kết thúc, đã nghe thấy giọng Đường Nghị nịnh nọt từ trong điện thoại: “Bảo bối, có người tặng em gà sao? Nếu em thích anh sẽ tìm đầu bếp nhà hàng Michelin làm cho em ăn.”
“Anh im miệng đi.”
Bên kia lập tức im bặt.
“Na Na, chuyện gì vậy? Gà ở đâu ra thế?” Tôi vẫn đang trong trạng thái ngớ người. “Mấy hôm trước cậu không phải còn nói trong nhóm là nuôi chuột hamster sao?”
Tô Nhật Na rầu rĩ nói: “Haizz, chuyện dài lắm.”
Hoàng Thiên Di dứt khoát đưa ra yêu cầu: “Dài dòng thì nói ngắn gọn thôi.”
Hóa ra Tô Nhật Na mua chuột hamster, sau khi nhận hàng thì phát hiện quên mua thức ăn, thế là lại đặt thức ăn trên mạng.
Ai ngờ vận chuyển quá chậm, đến ngày nhận được thức ăn cho chuột thì chuột hamster đã bị cô ấy nuôi c.h.ế.t vì các loại đồ ăn vặt rồi.
Cô ấy nghĩ đi nghĩ lại thấy không thoải mái trong lòng, bèn lên nền tảng đó than phiền với người bán.
Người bán cũng không biết nghĩ thế nào, để bày tỏ lời xin lỗi, đã gửi cho cô ấy một món quà bồi thường đầy thành ý — một hộp đầy ắp sâu gạo!
Chuột hamster đã c.h.ế.t rồi, sâu gạo cũng không thể làm đồ ăn vặt được chứ.
“ Tôi nghĩ thức ăn cho chuột và sâu gạo không thể lãng phí, lại nghĩ khẩu phần ăn của gia cầm và chuột hamster cũng gần giống nhau, thế là tôi lên mạng mua một con gà lôi trắng lùn.
Tôi thề là thật sự chỉ mua một con gà, lại còn là gà trống. Ai ngờ người bán lại gửi đến mười một con gà, một con trống mười con mái.
Tôi choáng váng cả người. Cái tổ hợp 'vợ bé đầy đàn' này mà để chung thì còn gì nữa?
Ban đầu tôi tưởng người bán gửi nhầm, bảo anh ta cho tôi trả lại. Kết quả anh ta nói là mua một tặng mười, không sai! Tôi bảo tôi không nuôi nổi nhiều như vậy, hay là trả lại hết cho anh ta đi.
Kết quả là anh ta trực tiếp offline, thậm chí còn đóng cửa hàng.”
Cô ấy im lặng một lát, rồi nói thêm: “ Tôi nghi ngờ anh ta chính là muốn đóng cửa hàng, nên đã gửi hết số hàng đang có cho tôi.”
Tôi thấy cô ấy cuối cùng cũng thông minh được một lần.
“Vậy là cậu thành người 'đổ vỏ', giờ đang tìm người khác để 'đổ vỏ' tiếp hả.” Hoàng Thiên Di có chút cạn lời nhìn Tô Nhật Na.
Tô Nhật Na vô tội nhìn cô ấy, nhỏ giọng nói: “Vậy cậu nói xem phải làm sao? Đều là những sinh linh bé bỏng sống động mà, cậu nhìn xem, có đáng yêu không?”
Hoàng Thiên Di bực bội hỏi: “Hả, vậy cậu nói xem phải làm gì?”