Tôi Làm Mẹ Kế Của Người Yêu Cũ

Chương 764

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Vừa nghe vậy, tôi liền biết người trước mắt chính là vị chủ nhiệm mà cặp “oan gia ngõ hẹp” kia nhắc đến.

Tiêu Thế Thu giới thiệu với tôi: “Mộng Mộng, đây là chủ nhiệm Vương Nghĩa Đức, người phụ trách chính các nhiệm vụ nghiên cứu ở đây. Lần trước chúng ta đính hôn, ông ấy cũng có đến, không biết em còn nhớ không.”

Tại đó có hàng nghìn người, tôi nhớ được cái gì chứ, nhưng tôi vẫn rất hợp tác, cười nói: “Ha ha, có chứ ạ, chủ nhiệm Vương có khí chất nho nhã, vừa nhìn đã thấy vô cùng học thức.”

Chủ nhiệm Vương nhìn thấu nhưng không nói ra, chỉ ôn hòa cười: “Tiểu Tiêu à, vợ cậu trông trẻ hơn nhiều so với hôm đính hôn đấy, con trâu già như cậu đúng là có số sướng, phải cẩn thận mà che chở đấy nhé.”

“Con trâu già” bên cạnh tôi mặt đã tối sầm lại, nhưng có thể thấy anh ấy rất kính trọng chủ nhiệm Vương, vẻ mặt vừa đen sì vừa gượng cười khó chịu, khiến Văn Tùng Vũ đứng cạnh không ngừng cười hả hê.

Tiêu Thế Thu ho khan hai tiếng thật mạnh, cố gắng giữ thể diện, nghiêm túc nói: “Chủ nhiệm, hôm nay chúng tôi đến là vì chuyện lần trước đã nói với ông. Bên Văn Tùng Vũ có một nhiệm vụ nằm vùng, đối tượng có thể liên quan đến nhiều vụ án mạng, nên muốn xem có thứ gì có thể bảo toàn tính mạng không. Ông đừng tiếc tiền, dùng hết chúng tôi sẽ làm lại.”

Chương 813: Bình giữ nhiệt có gì đặc biệt?

Lời của Tiêu Thế Thu khiến chủ nhiệm Vương nghiêm mặt lại, ông quay người ra hiệu ‘ đi theo tôi ’, dẫn chúng tôi đi qua hết phòng thí nghiệm này đến phòng thí nghiệm khác. Tôi nhìn qua cửa sổ thấy đủ loại người với nhiều màu da khác nhau, cứ như thể ở Liên Hợp Quốc vậy.

Mãi đến gần cuối hành lang, một cánh cửa lớn không mấy nổi bật xuất hiện, điểm khác biệt duy nhất so với các căn phòng khác là nó không có cửa sổ và trên cửa cũng không có bất kỳ ký hiệu nào.

Bên cạnh cánh cửa có một màn hình, chắc là thiết bị mở khóa. Chủ nhiệm Vương rút một gói khăn ướt từ túi quần, lấy ra một tờ cẩn thận lau tay, vừa lau vừa giải thích với chúng tôi: “Khóa vân tay này có độ chính xác cao, không lau sạch nó sẽ không nhận diện.”

Tôi thấy ông ấy lau từng ngón tay một, còn hơi thắc mắc, mở khóa thì cần mấy ngón chứ. Mãi đến khi ông ấy úp cả bàn tay lên màn hình, tôi mới bẽn lẽn nhận ra, khóa vân tay nhà tôi là vân tay thật, còn khóa này là quét cả lòng bàn tay, nên từng ngón tay đều phải lau sạch sẽ.

Sau tiếng ‘tít’, một giọng nữ điện tử vang lên: “Xác minh thành công, Tiến sĩ Vương Nghĩa Đức, quyền hạn cấp A.”

Cánh cửa kim loại ‘cạch’ một tiếng bật mở theo cách đơn giản nhất, tôi cứ nghĩ nó sẽ tự động mở ra một cách kỳ bí như trong phim vậy chứ.

Thế nhưng khi bước vào, cảnh tượng bên trong lại khiến tôi vô cùng bất ngờ. Căn phòng này lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, chắc phải bằng một sân bóng rổ. Đèn LED trên trần nhà chiếu sáng mọi ngóc ngách căn phòng rực rỡ, gần như đạt đến hiệu ứng của đèn không bóng.

Toàn bộ không gian phòng được chia thành nhiều khu vực, mỗi khu vực trưng bày các loại vật phẩm khác nhau. Thoạt nhìn, không có món đồ nào mang vẻ hiện đại, công nghệ cao như tôi tưởng tượng, mà thay vào đó đều là những thứ trông rất đỗi bình thường, thường thấy hàng ngày, thậm chí còn chẳng thể gọi là có thiết kế đẹp mắt hay thời trang.

Gần cửa nhất là một dãy tủ kính trưng bày, bên trong sắp xếp gọn gàng các vật dụng hàng ngày.

Trong tủ có một cặp kính gọng đen theo phong cách học bá, gọng kính hình vuông, đeo vào trông y hệt một mọt sách cứng nhắc. Chỉ có điều gọng kính dường như dày hơn kính thông thường một chút, nếu nhìn kỹ thì ở chỗ nối giữa gọng và mắt kính có một chấm tròn rất nhỏ.

“Chiếc kính này có phải có camera, có thể chụp ảnh không?” Tôi tự cho mình là thông minh hỏi.

“Cái này không chỉ đơn giản là chụp ảnh đâu,” chủ nhiệm Vương vui vẻ cầm lấy chiếc kính từ tay tôi, “Nó có chức năng nhìn đêm, và trong trường hợp khẩn cấp, gọng kính tháo ra là một máy sốc điện nhỏ, dùng để giữ mạng đấy.”

Trong tủ kính đầy rẫy những món đồ lặt vặt hàng ngày mà chẳng có chú thích gì, nếu không có người bên cạnh giải thích thì thật sự không biết chúng dùng để làm gì.

Nhanh chóng, sự chú ý của tôi bị thu hút bởi vài bộ quần áo treo ở giữa phòng. Có vài bộ áo khoác gió và quần, cùng vài chiếc áo hoodie trông rất bình thường. Tôi tùy tiện sờ thử chiếc áo hoodie, cảm giác không khác gì áo hoodie cotton thông thường.

“Chiếc áo này có gì đặc biệt không? Chống cháy, chống đạn à?” Trí tưởng tượng của tôi bắt đầu bay xa~

Chủ nhiệm Vương cười nói: “Ha ha, cô bé, cháu cũng quá đề cao chúng tôi rồi. Một chiếc áo chống đạn mỏng và rộng như thế này, tôi cũng mong có ngày nào đó có thể nghiên cứu thành công.” Ông cầm lấy chiếc áo hoodie, nhấn vào một chấm nhỏ gần như không thể thấy ở cổ tay áo, cả chiếc áo đột nhiên biến thành màu xanh đậm, rồi lại chuyển sang họa tiết rằn ri.

“Đây là một loại vải tắc kè hoa,” ông giải thích, “ có thể thay đổi mười màu sắc và họa tiết khác nhau. Khi bị người khác theo dõi, cháu có thể đổi màu áo trong một giây, giúp người mặc có thêm thời gian để cắt đuôi.”

Tôi Làm Mẹ Kế Của Người Yêu Cũ

Chương 764