Tôi kinh ngạc nhìn chiếc áo: “Mua một cái mà cứ như mua được mười cái áo ấy nhỉ, nếu loại vải này có thể làm thành nhiều kiểu dáng khác nhau thì tốt quá, tủ quần áo có thể tiết kiệm được rất nhiều không gian.”
Tiêu Thế Thu vòng tay qua vai tôi nói: “Yên tâm đi, quần áo làm từ loại vải này đắt đến mức sẽ khiến em cảm thấy thà mua thêm mấy cái tủ quần áo còn rẻ hơn.”
Thôi được rồi, anh ấy đã nói là đồ đắt tiền rồi, tôi cũng không muốn biết giá cả nữa.
Trên một dãy kệ kê sát tường bày đủ loại thiết bị nhỏ với hình thù kỳ quái. Một chiếc hộp bạc nhỏ trông giống hộp kẹo cao su đã thu hút sự tò mò của tôi.
“Đây là một loại thiết bị liên lạc sao?” Tôi đoán một cách dè dặt.
Chủ nhiệm Vương cầm chiếc hộp nhỏ lên, mở ra, bên trong lại là một bộ bài tây.
“Cái này là…”
“Mỗi lá bài đều là một thiết bị nghe lén độc lập,” kỹ sư Lâm rút ra một lá Át Bích, “ có thể dán lên tường, xuyên qua lớp bê tông dày 30cm để nghe trộm. Tuy nhiên, cái này chỉ dùng một lần, hiệu lực chỉ có ba mươi phút, sau ba mươi phút dù có bị phát hiện thì nó cũng chỉ là một lá bài tây bình thường.”
Trong lúc Văn Tùng Vũ đang vặn vẹo hỏi han chủ nhiệm Vương đủ thứ, tôi chú ý đến chiếc tủ sát tường, ở một góc đặt một cái bình giữ nhiệt trông cực kỳ bình thường, toàn thân màu đen, chỉ có một viền bạc quanh miệng.
Tôi cầm lên mở nắp xem, bên trong vẫn còn nước, lắc nhẹ hình như còn có vài hạt kỷ tử. Nhưng thứ xuất hiện ở đây thì chắc chắn không phải đồ bình thường rồi.
“Chủ nhiệm Vương, xin hỏi chiếc cốc này có gì đặc biệt không ạ?” Tôi khiêm tốn hỏi.
Chủ nhiệm Vương quay đầu nhìn, mắt sáng rực: “À thì ra nó ở đây, tôi tìm nó hai ngày nay rồi.” Ông vươn tay nhận lấy chiếc cốc: “Cái này giữ nhiệt đặc biệt tốt, cô xem, hai ngày rồi mà nó vẫn còn chút hơi ấm.”
Chỉ có vậy thôi sao? Tôi hơi khó hiểu: “Không có chức năng nào khác ạ?”
“Bình giữ nhiệt thì cần chức năng gì nữa? Cái này là vợ tôi mua cho đấy, làm mất lại bị bà ấy mắng cho thì khổ.”
Thôi được rồi, là tôi nghĩ nhiều quá rồi.
Văn Tùng Vũ đã đi đến chiếc tủ kính trong cùng, bên trong đặt vài chiếc hộp nhỏ trông như hộp kính áp tròng thông thường. “Chủ nhiệm Vương, cái này lấy ra xem với, tôi thấy cái này chắc hay đấy.” Văn Tùng Vũ hớn hở gọi, cứ như đang đi mua sắm vậy.
“Đây là máy chiếu mống mắt mà chúng tôi vừa nghiên cứu phát triển,” ông cẩn thận lấy ra một chiếc hộp, “Đeo vào có thể trực tiếp chiếu hình ảnh ba chiều và dữ liệu lên võng mạc.”
Văn Tùng Vũ lại bắt đầu chà tay như ruồi: “Cái này hay quá!! Có thể hoạt động liên tục bao lâu?”
“Phiên bản hiện tại có thể sử dụng liên tục 12 giờ,” kỹ sư Lâm nói, “nhưng vẫn đang trong quá trình cải tiến.”
Ở góc phòng còn có một thứ trông giống chiếc vali hành lý thông thường, vỏ bạc, cần kéo màu đen.
Thấy tôi nhìn về phía chiếc vali, chủ nhiệm Vương chủ động giới thiệu: “Đây là một chiếc vali có thể che chắn các thiết bị dò X-quang.” Ông mở vali ra, bên trong trông giống vali bình thường, nhưng tay ông ấy mò mẫm vài cái ở đáy, một tấm ván ngăn bật lên, bên dưới tấm ván là một chiếc máy tính bảng, bên cạnh còn có ít không gian để đặt các vật nhỏ. “Tất cả những thứ đặt trong ngăn này sẽ không bị phát hiện, thiết bị điện tử cũng sẽ không bị dò ra bất kỳ tín hiệu nào, khi qua an ninh màn hình chỉ hiện thị những thứ đặt ở ngăn trên.”
Chương 814: Tay buôn gian xảo lắm chiêu trò
Văn Tùng Vũ nhíu mày: “Loại vali này mà bị dùng để vận chuyển hàng cấm như ma túy thì đúng là rất khó điều tra.”
“Yên tâm đi, chưa nói đến việc bên ngoài có công nghệ này không, nhưng cái này đắt đỏ đến mức phải bán bao nhiêu ma túy mới đủ tiền mua một cái vali chứ?” Tiêu Thế Thu đứng bên cạnh khoanh tay, lạnh nhạt nói một câu.
“ Tôi thấy ở đây giống như một cửa hàng phép thuật phiên bản tương lai vậy, mỗi món đồ đều có công dụng không ngờ đến.” Không biết phải tốn bao nhiêu tiền mới làm ra được những thứ này.
Tôi cầm lấy một chiếc lược trông có vẻ bình thường, “Dùng nó chải đầu có thể thay đổi màu tóc không?”
47. “Không thể, đây là thiết bị thu thập DNA.” Chủ nhiệm Vương nói, “Khi chải đầu có thể âm thầm lấy mẫu sinh học của đối tượng và truyền về phòng thí nghiệm theo thời gian thực. Món này vừa mới được làm ra không lâu, còn chưa dùng bao giờ, lần này các cậu có thể mang ra thử xem sao.”
Tiêu Thế Thu nhìn tôi đang há hốc mồm, khẽ nắm lấy tay tôi: “Bây giờ em hiểu tại sao nơi này lại phải giữ bí mật đến vậy rồi chứ?”
“Chủ nhiệm Vương, chỗ ông nhiều đồ thế này, nếu để tôi chọn thì tôi sẽ mang tất cả những cái tốt nhất đi hết.” Văn Tùng Vũ cười toe toét không biết xấu hổ, Tiêu Thế Thu đã muốn đuổi người rồi.
Văn Tùng Vũ liếc nhìn ánh mắt có phần không mấy thiện cảm của Tiêu Thế Thu, tiếp tục nói: “Đương nhiên, tôi cũng biết điều này không phù hợp, đúng không ạ? Chi bằng ông giới thiệu vài món hữu dụng?”