Trong bữa ăn tập thể đầu tiên của nhà trẻ Mùa Xuân, lại không có một đứa trẻ nào được thanh tẩy. Tôi nhíu mày, việc chữa trị chứng mất hồn này khó hơn tôi tưởng.
Cùng lúc đó, các khán giả theo dõi chương trình trực tiếp đều sững sờ trước cách tôi thu phục lũ quỷ nhỏ, phần bình luận liên tục nhảy điên cuồng.
[Lê thần, 18 tuổi chưa kết hôn, chưa có con, đã trầm cảm sau sinh 11 năm. Vừa làm Hiệu trưởng vừa làm mẹ.]
[ Tôi xin bái phục, tân binh này đỉnh thật! Thu phục quỷ nhỏ dễ như uống nước vậy?]
[Tân binh gì, người ở trên chắc không biết chuyện Lê thần dùng một cái nồi để vượt qua hai phó bản cấp S đâu nhỉ? Khán giả mới có thể lên diễn đàn tìm đọc lại các bài viết, tiêu đề là ‘ Tôi mở quán ăn vặt trong trò chơi kinh dị’ và ‘ Tôi mở nhà ăn trong bệnh viện kinh dị’.]
[Nhắc mới nhớ, fan cuồng của Lê thần lâu lắm rồi không thấy xuất hiện, có phải đã bỏ theo dõi rồi không? Chính là người hay gọi ‘Tiểu Lê’ ấy.]
[Fan cuồng gì chứ, tôi tra rồi đó là ba ruột của Lê thần. Ông ấy hình như đã gặp chuyện gì đó ngoài đời thực, chuyện rất lớn…]
5.
Sau giờ học, các vị phụ huynh quỷ dị của nhà trẻ Mùa Xuân đều đồng loạt đứng đợi ở cổng để đón con về.
Mẹ của Long Bá Thiên nhìn quanh, cuối cùng cũng đợi được con trai mình. Bà lấy khăn nóng trong túi ra lau khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu cho cậu bé: “Bá Thiên, sao miệng con lại dính dầu mỡ thế này?”
“Mẹ ơi, hôm nay con được ăn cơm rất ngon!” Long Bá Thiên vỗ vỗ cái bụng tròn vo, dắt tay mẹ, ngẩng đầu lên kể lại những chuyện thú vị trong ngày.
Tôi đứng từ xa nhìn cảnh tượng ấm áp đó, không khỏi cảm thấy có chút ghen tị.
Từ năm 5 tuổi đến nay, tôi đã mười ba năm không gặp mẹ rồi. Không biết bây giờ bà đang ở góc nào của thế giới quỷ dị, liệu bà còn sống không …
Tôi rất muốn đưa bà trở về thế giới thực, đoàn tụ với ba.
“A!” Tôi ôm lấy n.g.ự.c đang nhói đau một cách khó hiểu. Không biết tại sao, cứ nghĩ đến lão Lê là tôi lại cảm thấy hoảng hốt.
Sao thế này? Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?
Tôi phải nhanh chóng tìm cách qua màn, để trở về gặp ông ấy.
Khốn kiếp, làm thế nào để nhà trẻ Mùa Xuân có thể trở thành nhà trẻ kiểu mẫu xuất sắc cấp thành phố đây?
Trong khuôn viên nhà trẻ yên tĩnh, chỉ có ánh đèn văn phòng Hiệu trưởng là vẫn sáng trưng.
Tôi vắt óc suy nghĩ, lên mạng quỷ tìm kiếm các trường hợp điển hình: tổ chức các hoạt động đặc sắc, mở các lớp học lao động đặc biệt…
Khoan đã! Lớp học lao động đặc biệt! Có rồi!
Tôi đập mạnh tay xuống bàn, ngay lập tức quyết định mở một lớp dạy nấu ăn trong nhà trẻ!
Thứ Hai, bánh tráng nướng!
Thứ Ba, tôm hấp miến tỏi!
Thứ Tư, sườn rim hạt dẻ!
Thứ Năm, cua lột hấp hành dầu!
Thứ Sáu, chân gà sốt cay!
Một con quỷ không muốn làm đầu bếp thì không phải là một con quỷ tốt! Tôi sẽ huấn luyện tất cả các bé của nhà trẻ Mùa Xuân trở thành những đầu bếp đẳng cấp!
Tôi sẽ dẫn dắt nhà trẻ Mùa Xuân trở thành nhà trẻ kiểu mẫu xuất sắc cấp thành phố nhờ vào lớp dạy nấu ăn đặc biệt!
6.
Ngày hôm sau, sau khi học xong các môn văn hóa, lũ quỷ nhỏ đều háo hức ngồi trong lớp chờ ăn cơm.
Tôi đẩy thùng cơm nóng hổi đến lớp nhỏ. Bọn trẻ ngay lập tức ngoan ngoãn xếp hàng. Long Bá Thiên còn ra dáng lớp trưởng, oai phong đứng ra tổ chức kỷ luật.
Bữa trưa hôm nay vẫn được chuẩn bị theo sở thích của các bé.
“Hiệu trưởng, con muốn thật nhiều cá tuyết chiên giòn!” Lâm Chi Chi thích ăn đồ chiên nhất, vừa nhìn thấy miếng cá tuyết chiên giòn màu vàng óng là cô bé đã không rời mắt.
Thịt cá trắng ngần được bọc trong lớp bột và vụn bánh mì, sau khi chiên, cắn một miếng, vỏ ngoài giòn rụm, bên trong thịt cá tươi mềm, mọng nước.
“Hiệu trưởng, con muốn cánh gà nướng Coca!” Long Bá Thiên cắn ngón tay, mắt nhìn chằm chằm vào món cánh gà nướng Coca được trang trí bằng hành lá xanh nhỏ trong khay.
Thịt cánh gà thấm đẫm nước sốt đậm đà, lớp da gà sau khi nướng giòn tan, thịt gà ngọt mềm, vừa cắn nhẹ đã rời ra khỏi xương. Cậu bé ăn một miếng lại một miếng, mút ngón tay, không thể ngừng lại.
Tiểu Thiên Hựu từ trước đến nay không kén ăn, đặc biệt thích ăn măng tây xào, nấm mỡ và tôm chiên trứng. Vị tươi mát, sảng khoái.
Lũ quỷ nhỏ ôm hộp cơm của mình, cúi đầu ăn ngon lành.
Tôi thì lau mặt, lau tay cho đứa này, lau tay áo cho đứa kia, bận rộn không ngớt.
Sau khi ăn uống no nê, là đến giờ ngủ trưa. Mọi đứa trẻ đều ngoan ngoãn nằm xuống.
Chỉ có Long Ngạo Thiên là ồn ào không chịu ngủ, phải để tôi dọa nạt, nhét vào chăn mới yên ổn.
Khi tôi ngồi trên bục giảng để làm kế hoạch cho lớp dạy nấu ăn, Tiểu Thiên Hựu lặng lẽ đi tới. Cậu bé rụt rè kéo vạt áo tôi, nhỏ nhẹ cầu xin: “Hiệu trưởng, cô có thể đừng ghét Ngạo Thiên được không?”
“Cậu ấy tuy rất kiêu ngạo, hống hách, tự đại, ồn ào, không tuân thủ kỷ luật, còn thích giật tóc con gái, nhưng cậu ấy là một đứa trẻ tốt!”
“...” Tôi lắng nghe Tiểu Thiên Hựu tố cáo với vẻ mặt phức tạp, không biết phải trả lời thế nào.