TÔI MỞ QUÁN ĂN TRONG GAME KINH DỊ

Tôi Mở Lớp Dạy Nấu Ăn Ở Trường Mầm Non Kinh Dị - Chap 9 - Hết phần 3

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

15.

Sau khi được truyền hình trực tiếp, nhà trẻ Mùa Xuân đã lọt vào danh sách ứng cử viên cho giải thưởng Nhà trẻ xuất sắc cấp thành phố. Nhưng muốn chính thức được công nhận là nhà trẻ kiểu mẫu, cần phải có màn trình diễn ấn tượng hơn nữa.

Vào ngày hội từ thiện, hội phụ huynh của nhà trẻ Mùa Xuân đã hào phóng bỏ tiền ra bao trọn con phố ẩm thực trước cổng nhà trẻ. Tôi đã thức đêm làm những chiếc xe đẩy bán hàng nhỏ xinh cho lũ quỷ nhỏ, và đặt làm thẻ tên cho chúng.

Sáng sớm, lũ trẻ đã hăng hái đẩy nguyên liệu lên đường.

Những vị phụ huynh quỷ quái đã xem trực tiếp chương trình lao động của nhà trẻ Mùa Xuân đã dẫn con mình đến đây. Từ xa, họ đã bị mùi thơm mê hoặc.

Bánh tráng nướng, thịt thăn chiên, sushi, bánh mì kẹp thịt, xiên que chiên, lẩu cay Tứ Xuyên... Lũ trẻ thể hiện tài năng, trổ hết các món tủ của mình, đứng trên ghế cao và rao hàng ồn ào.

“Chú ơi, mua một phần bánh tráng nướng đi, chú có ăn hành lá và rau mùi không?”

“Chị ơi, mua lẩu cay thì xếp hàng lấy số, lịch sự một chút ạ.”

“Dì ơi, xiên que chiên có cho thêm ớt không? Nước sốt ớt do chính tay cháu làm, ngon tuyệt vời.”

“Anh ơi, bánh mì kẹp thịt của em thơm lắm, ai ăn cũng khen ngon.”

Các vị phụ huynh quỷ quái ban đầu chỉ muốn đến để bóc trần sự thật về kịch bản đã được diễn quá lố này. Nhưng khi nếm được những món ăn có mùi vị, tất cả đều khuất phục.

“Bân Bân, ngày mai ba sẽ chuyển trường cho con.”

“Mỹ Mỹ, con đến đây học rồi mẹ sẽ không nấu cơm nữa, mỗi ngày tan học mẹ sẽ đón con đến đây ăn.”

“Gia Bảo, sau này cơm ở nhà trông vào con đấy. Mẹ 6 giờ tan làm, con 4 giờ tan học thì đi chợ với ba ngay nhé.”

Nghe tin về sự kiện lớn này, các phóng viên đã đến để phỏng vấn, và một lần nữa lại bị sốc.

16.

Ngày nhà trẻ Mùa Xuân được công nhận là Nhà trẻ kiểu mẫu xuất sắc cấp thành phố, lũ trẻ vui mừng đến phát điên.

“Hiệu trưởng, chúng ta đã làm được rồi!”

“Hoan hô! Chúng ta giỏi quá! Hiệu trưởng vạn tuế, vạn vạn tuế!”

“Con yêu cô lắm, Hiệu trưởng!”

Lời nhắc qua màn vang lên, tôi vui vẻ ngồi trong văn phòng chờ đợi phần thưởng.

【Chúc mừng người chơi Lê Uyển đã thành công vượt qua phó bản cấp S. Phần thưởng: có thể tùy ý lựa chọn một phó bản để vào.】

Đây là thỏa thuận giữa tôi và Tần Kiêu sau khi phó bản trước kết thúc. Miễn là tôi chăm sóc tốt cho lũ trẻ, anh ấy có thể đưa tôi đến phó bản chuyến tàu nơi mẹ tôi đã biến mất.

Tần Kiêu xuất hiện vào tận đêm khuya, trong bộ đồ đen, tóc ướt đẫm.

“Một tin tốt, một tin xấu.” Anh ấy nhíu mày, sắc mặt khó coi, u ám đến nỗi gần như có thể nhỏ ra nước.

“Tin tốt là đã tìm thấy chuyến tàu nơi mẹ cô biến mất, cô có thể lập tức vào phó bản.”

“Còn tin xấu …” Tần Kiêu dừng lại, rồi quay mặt đi, không nỡ nhìn tôi: “Tối qua, trong danh sách đăng ký người chơi dự bị của phó bản kinh dị xuất hiện tên của ba cô…”

“Chỉ những người bị thương nặng sắp c.h.ế.t mới được đăng ký vào phó bản kinh dị. Tôi đã dùng quyền hạn của người giám sát để ngăn lại. Có thể ông ấy đã gặp chuyện rồi, cô tốt nhất nên về thế giới thực xem sao.” Vừa dứt lời, một tia sét đen bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, đánh trúng người Tần Kiêu. Vẻ mặt anh ấy thoáng lên sự đau đớn, thân ảnh dần trở nên trong suốt…

Tôi hoảng hốt lao tới, nhưng lại không thể nắm lấy bất cứ thứ gì: “Tần Kiêu, Tần Kiêu, anh sao vậy? Anh có sao không?”

Không gian trống rỗng một cách tĩnh lặng, không một ai trả lời.

17.

Tôi quay trở lại nhà hàng từ trò chơi kinh dị, nhưng không tài nào tìm thấy lão Lê, điện thoại cũng không liên lạc được.

Khi vội vã chạy về nhà, tôi chỉ thấy căn nhà tan hoang, ổ khóa bị đập nát. Trên sàn nhà ở giữa có một vũng m.á.u đen, còn ba thì không thấy đâu.

Tôi hoảng loạn kiểm tra camera giám sát của gia đình, cảm giác như toàn bộ m.á.u trong cơ thể bị đóng băng ngay lập tức.

Trong đoạn video giám sát, vài người đàn ông và phụ nữ trung niên, cải trang kín mít, cầm gậy sắt và xà beng xông vào nhà.

“Tại sao con gái ông có thể qua màn, trong khi con trai tôi lại c.h.ế.t trong phó bản?”

“Con trai tôi cũng ở trong cùng phó bản với Lê Uyển. Tại sao cô ta không cứu nó! Tại sao lại để nó bị quỷ g.i.ế.c c.h.ế.t mà không giúp?”

“Chỉ cần nấu ăn là có thể qua màn, điều đó không công bằng! Trả lại mạng sống cho con trai tôi!”

Lão Lê năm nay 45 tuổi, vốn đã bạc trắng tóc vì chuyện của tôi, gầy gò ốm yếu. Giờ đây, ông bị mấy người đàn ông và phụ nữ đó đè xuống đất, đạp một cách tàn nhẫn, miệng không ngừng chửi rủa.

Ông không có sức chống cự, chỉ có thể ôm đầu cuộn tròn trong góc. Cho đến khi ông bị đánh đến chảy m.á.u đầu, thần trí mơ hồ, mấy người trung niên đó mới vội vàng rời đi.

Khi tôi đến bệnh viện, lão Lê vẫn còn hôn mê. Toàn thân nhiều chỗ bị gãy xương, mặt sưng tấy, đầu bị chấn thương nặng.

Bị kéo vào phó bản kinh dị tôi không khóc, bị quỷ đe dọa tôi không khóc, qua màn thành công tôi cũng không khóc. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt biến dạng của lão Lê, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống không kiểm soát.

“Ba ơi, con về rồi.”

“Con xin lỗi, con xin lỗi. Tất cả là tại con, là con đã hại ba!”

“Ba ơi, ba tỉnh lại đi …”

Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh bị gõ.

Một ông lão có vẻ ngoài uy nghiêm ngồi trên xe lăn được đẩy vào.

Ông mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh trắng, trước n.g.ự.c đeo một huy hiệu màu đỏ, một bên ống quần trống không. Ánh mắt ông lão dừng lại trên khuôn mặt tôi, rồi lại lưu lại trên khuôn mặt người đàn ông đang nằm trên giường bệnh một lúc lâu.

“Cô bé Lê Uyển, ta có thể dùng tất cả tài nguyên của mình để chữa khỏi cho ba của cháu.”

“…” Trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí, thứ miễn phí đôi khi lại là thứ đắt nhất.

Tôi lau nước mắt, đứng dậy nghiêm túc hỏi ông: “ Tôi có thể giúp gì cho ông? Bất cứ điều gì cũng được.”

Nghe vậy, vai ông lão bỗng trùng xuống, bàn tay run rẩy lấy ra một tấm ảnh cũ đã ố vàng: “Chắc cháu quen con trai ta. Thằng bé đã hy sinh trong một nhiệm vụ của quân đội, là một trong những người đầu tiên khám phá thế giới quỷ dị.”

“Nếu có cách, ta muốn nhờ cháu cứu nó ra khỏi thế giới quỷ dị.”

Tôi đưa tay nhận lấy tấm ảnh, một khuôn mặt người đàn ông vô cùng quen thuộc hiện ra.

Tần Kiêu!

Môi lão Tần run rẩy, khi nói còn có chút không chắc chắn: “Nếu nó đã chết, cháu hãy giúp ta nhắn với nó một câu: Con mãi mãi là niềm tự hào của ba! Là niềm tự hào của Tổ quốc!”

“Nếu nó chưa chết, ta, một người cha bình thường, muốn cầu xin cháu, giúp ta đưa nó trở về.” Ông lão đã cứng rắn cả đời, giờ đây lại không kìm được cúi đầu vì con trai, nước mắt nóng hổi lăn dài.

Tôi quay lại nhìn lão Lê vẫn đang hôn mê trên giường, trịnh trọng gật đầu: “Ông cứ yên tâm, cháu sẽ đưa Tần Kiêu trở về.”

Sau khi ông lão rời đi, tôi quay lại bên giường bệnh, nắm c.h.ặ.t t.a.y lão Lê: “Ba, ba phải kiên cường lên. Ba đợi con, con sẽ đưa mẹ về!”

Trong sự im lặng, mắt người đàn ông trên giường khẽ động đậy một cách khó nhận ra.

Giây tiếp theo, tiếng nhắc nhở vào phó bản của hệ thống vang lên.

【Thân phận: Lê Uyển, 18 tuổi, tiếp viên trên chuyến tàu K418】

(Hết phần 3)

TÔI MỞ QUÁN ĂN TRONG GAME KINH DỊ

Tôi Mở Lớp Dạy Nấu Ăn Ở Trường Mầm Non Kinh Dị - Chap 9 - Hết phần 3

Chương trước
Chương sau