Tôi là một “bạch nguyệt quang” sa cơ lỡ vận, một lòng muốn gả vào hào môn.
Ba mẹ định sắp xếp cho tôi một cuộc hôn nhân thương mại để cứu lấy sản nghiệp gia đình.
Tiếc là danh tiếng tôi đã nát bét, mấy cậu ấm đang định tìm hiểu nghe đến tên tôi đều lần lượt bỏ chạy.
Phải khó khăn lắm mới có được người như Hứa Mục Dã anh xuất thân hiển hách, vậy mà lại theo đuổi tôi.
Người nhà tôi ai nấy đều dặn đi dặn lại: nhất định phải giữ chặt lấy anh ta.
Tôi không chỉ muốn giữ chặt, mà còn định chặt đứt đường lui của anh.
Lúc Hứa Mục Dã vào phòng tắm, tôi dùng máy tính đăng nhập WeChat của anh, gửi một tấm ảnh vào nhóm chat bạn thân của anh ta.
Là bức ảnh vừa chụp tôi với chiếc khăn tắm trắng dính máu.
Nhóm lập tức bùng nổ.
Còn tôi, đang gõ dở tin nhắn:
[Anh em cho hỏi, bạn gái đến tháng thì giặt khăn sao đây?]
Yêu nhau bốn năm, tôi chưa từng bước vào được vòng tròn xã hội của Hứa Mục Dã.
Tôi chỉ muốn tạo cho anh ta hình tượng “chồng yêu vợ”, để giữ lấy vị trí chính cung.
Đáp lại tôi là một màn đầy rẫy lời lẽ bẩn thỉu.
Một vài cái tên tôi còn nhớ, từng được Hứa Mục Dã dẫn đến gặp mặt.
Ai nấy ăn mặc chỉnh tề, cư xử lịch thiệp, vậy mà sau lưng lại đê tiện đến thế.
Dòng cuối cùng trong giao diện chat như một nhát d.a.o cứa thẳng vào tim:
[Khương Nhĩ có c.h.ế.t cũng không ngờ, người phá thân cô ta năm xưa chính là Dã ca.]
Tôi tên là Khương Nhĩ.
Năm lớp 12, tôi mất đi sự trong trắng.
Khi tỉnh lại, trong phòng khách sạn chỉ còn mình tôi.
Mùi vị lạ lẫm, cảnh tượng hỗn độn, cơn đau nhức ở hạ thân và một trí nhớ trống rỗng…
Tất cả như một cái tát phũ phàng, nhắc tôi nhớ đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Nỗi nhục và sợ hãi như một tấm lưới khổng lồ trùm kín lấy tôi.
Tôi không dám chấp nhận, càng không dám hé môi.
Tôi chỉ biết: bây giờ chưa phải lúc để sụp đổ.
Lau khô nước mắt, chỉnh trang lại quần áo, bước ra khỏi khách sạn như chưa có chuyện gì.
Tôi giả vờ bình tĩnh, bước vào hiệu thuốc.
Ánh mắt dò xét của nữ nhân viên nhìn tôi như thể tôi là thứ gì dơ bẩn.
Cô ta ném hộp thuốc tránh thai lên quầy, kéo dài giọng nói mỉa mai:
“Cô em muốn thuốc tránh thai, đúng không?”
Tôi cúi đầu thấp hơn, vội vã giấu thuốc vào túi, rồi chạy ra ngoài như bị lửa đốt.
Phía sau còn vang lên mấy câu đạo đức giả:
“Con gái thời nay, đúng là không biết tự trọng.”
Một bạn học tình cờ thấy được cảnh ấy.
Tin đồn bắt đầu lan ra.
Theo sau là sự cô lập, dè bỉu, chèn ép.
Một lần, tôi còn tìm thấy băng vệ sinh đã qua sử dụng trong cặp sách.
Tôi không chịu nổi nữa, quyết định kể lại mọi chuyện với ba mẹ.
Họ là người duy nhất tôi có thể trông cậy.
Nhưng họ lại dập tắt hy vọng cuối cùng của tôi.
Ba tôi người từng khí thế lẫm liệt giờ đây mặc bộ vest sờn màu, dáng vẻ tiều tụy.
Gia đình đã phá sản.
Ông yêu cầu tôi coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Mấy lời đồn ở trường để ba xử lý. Nhà họ Khương chỉ có mình con, nuôi con từng ấy năm, con phải sống cho đàng hoàng, sau này gả vào nhà giàu cho nở mày nở mặt.”
Tôi lặng lẽ quay sang nhìn mẹ, mong được an ủi.
Bà rưng rưng nước mắt, đưa tôi xem mấy tin tức bà tìm được.
Có vài vụ tương tự, bên nữ giữ lại được chứng cứ, thắng kiện rõ ràng.
Nhưng kết cục thì sao?
Vẫn bị xã hội nhấn chìm bởi những lời phán xét độc miệng.
Nhà trai hủy hôn.
Câu nói sau cùng là:
“ Tôi rất hiểu cho em, nhưng… gia đình tôi muốn một cô gái “thuần khiết”.
Đêm đó, tôi trùm kín chăn, không dám khóc ra tiếng, càng không có dũng khí lên tiếng vì bản thân.
Lời đồn ở trường tạm lắng được hai ngày, rồi lại bùng lên dữ dội.
Tôi từng tuyệt vọng đến mức trèo lên tầng thượng của trường học.
Chính Hứa Mục Dã đã xuất hiện giữa hỗn loạn, kéo tôi vào lòng.
Trong mắt tôi, anh như ánh sáng cứu rỗi từ thiên đường.
Cho đến khi tiếng "ting" của máy tính vang lên, kéo tôi ra khỏi mộng tưởng.
Lúc này tôi mới nhận ra:
Người tôi từng coi là cứu tinh… chính là kẻ đã đẩy tôi xuống vực sâu.
Trên màn hình bật ra một dòng tin, cắt ngang màn hưng phấn trong nhóm chat:
[Giải tán đi mấy ông, không thấy Dã ca im re vì tức giận à?]
Nhóm lập tức yên lặng trở lại.
Tôi bị sự thật này đánh đến không biết làm gì, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu.
Tôi từng là học sinh giỏi cấp tỉnh, nằm trong lớp chọn, được kỳ vọng thi vào Thanh Hoa Bắc Đại.
Nhưng đúng vào năm quan trọng nhất, Hứa Mục Dã đã hủy hoại tôi, phá tan tương lai tôi.
Tôi muốn xông vào phòng tắm chất vấn anh ta:
Vì sao lại làm thế với tôi?
Thậm chí điên hơn, tôi còn muốn:
Nếu anh ta đã hủy hoại cuộc đời tôi, vậy hãy dùng mạng để đền.
Tôi còn gì để mất?
Tôi đã “chết” một lần vào năm lớp 12 rồi.
Nhưng … làm thế thì được gì?
Tôi nhắm mắt lại.
Nhớ đến khoảnh khắc đứng trên sân thượng hôm ấy tâm trạng tôi nhẹ nhõm đến kỳ lạ.
Hủy diệt một con người, tàn nhẫn nhất không phải là cái chết.
Mà là giày vò về tinh thần.
Tổn thương thể xác còn có thể lành lại, nhưng vết thương trong tâm trí thì mãi mãi không lành.
Tôi thì muốn … cả hai.
Mở mắt ra lần nữa, ánh nhìn tôi đã thay đổi.
Tôi cầm chuột, xóa toàn bộ đoạn chat vừa rồi.
Không ai ngu gì mà đi kể với Hứa Mục Dã chuyện tối nay.
Anh ta sẽ không bao giờ biết chuyện này từng xảy ra.
Tôi sẽ giả vờ như không biết gì.
Nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không làm gì cả.
Đã bốn năm trôi qua.
Hứa Mục Dã kiên trì tiếp cận tôi, diễn vai người yêu si tình suốt bốn năm trời.
Tôi phải làm rõ… rốt cuộc anh ta tiếp cận tôi vì mục đích gì.
Tài khoản WeChat của Hứa Mục Dã có một mục được ghim lên đầu: Trợ lý truyền tệp.