TRẢ THÙ NỮ CHÍNH VÀ HỆ THỐNG CÔNG LƯỢC

Chương 2

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Anh ta dùng nó như một cuốn ghi chú, vứt tất cả mọi thứ vào đó.

Tôi lục lọi rất lâu, cuối cùng cũng nhìn ra toàn cảnh sự việc.

Thì ra … Hứa Mục Dã mắc một loại ám ảnh chiếm hữu bệnh hoạn với Tô Hoài người thanh mai trúc mã của anh ta.

Năm lớp 12, anh ta định hạ thuốc Tô Hòa, biến cô ta thành “ người của mình ”.

Nhưng người bị hạ thuốc… lại là tôi.

Khi tôi tỉnh lại, anh ta đã bỏ đi từ lâu.

Sự việc đó không chỉ hủy hoại tôi, mà còn làm tổn thương Lục Giản Chu khi ấy còn là bạn trai tôi.

Tôi không thể chấp nhận sự thật, càng không biết phải đối mặt với anh ấy thế nào. Chỉ còn cách viện cớ để chia tay.

Sau khi bị tôi chia tay, Lục Giản Chu suy sụp một thời gian dài.

Lúc anh ấy tồi tệ nhất, người ở bên cạnh chính là Tô Hòa.

Thế là họ ở bên nhau một cách tự nhiên như vậy.

Yêu nhau nhiều năm, cuối cùng cũng đơm hoa kết trái.

Và hôm nay… là lễ đính hôn của họ.

Cũng chính hôm nay, Hứa Mục Dã đột nhiên bảo tôi ngủ lại.

Tôi từng nghĩ, mất đi người mình yêu sâu đậm, với tính cách của Hứa Mục Dã, có lẽ anh ta sẽ nổi điên, sẽ ghen tuông, sẽ uống đến say mềm rồi ôm tôi kể lể rằng không quên được Tô Hòa, rằng anh muốn xông vào lễ đính hôn để cướp cô ấy về.

Nhưng không.

Anh ta chẳng làm gì cả.

Thậm chí, hôm nay Hứa Mục Dã còn có vẻ vui hơn bình thường.

Anh ta tắm lâu hơn hẳn.

Tôi đang lướt chuột thì đột nhiên khựng lại.

Mấy dòng chữ trên màn hình khiến đầu tôi choáng váng.

"Tô Hòa là người chơi hệ công lược."

Tôi lập tức đọc lại lần nữa, xác nhận mình không nhìn nhầm.

Tô Hòa là “ người công lược”, mục tiêu công lược là Lục Giản Chu.

Nếu thất bại, cô ta sẽ bị hệ thống “xóa sổ”.

Hứa Mục Dã đồng ý giúp cô ta.

Thế nên mới bày đủ trò, chia rẽ tôi và Lục Giản Chu.

Ngày tôi leo lên sân thượng định kết liễu cuộc đời, Lục Giản Chu cũng đến…

Chỉ là anh bị khóa ngoài cửa, không vào được.

Hứa Mục Dã tin chắc:

Chỉ cần Tô Hòa công lược thành công, hệ thống biến mất, cô ấy sẽ không còn bị ràng buộc gì, và sẽ ở bên anh ta.

Tôi đưa tay bóp trán, đầu đau như búa bổ.

Một thiết lập hoang đường như vậy … mà Hứa Mục Dã cũng tin sao?

Ngay lúc ấy, một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo vang lên sau lưng:

“Nhĩ Nhĩ, em đang xem gì thế?”

Hứa Mục Dã vừa tắm xong đi ra.

Tôi nhanh tay tắt cửa sổ WeChat, nhưng không kịp tắt màn hình.

Màn hình desktop trắng trơn, không còn gì cả.

Ánh mắt anh ta lướt qua màn hình, dừng lại trên mặt tôi.

Không nghi ngờ thì chắc chắn là giả.

Nhưng khi đối diện với tôi, anh vẫn đeo lên khuôn mặt nụ cười giả tạo quen thuộc.

Anh nghiêng người, cọ nhẹ mũi tôi một cái:

“Em ngồi đần ra đấy làm gì thế?”

Tôi không định giả vờ nữa, giọng điềm nhiên:

“Hứa Mục Dã, lần sau trước khi đi tắm nhớ đăng xuất WeChat khỏi máy tính nhé.”

Bàn tay ôm tôi chợt cứng đờ.

Sắc mặt anh tái nhợt.

Tôi nói tiếp, giọng vẫn bình thản:

“Không có gì quan trọng đâu. Chỉ là Tô Hòa gọi điện cho anh mấy lần liền.”

“Lúc em đang kiểm tra tin nhắn của anh, cô ta có gọi đến nhưng em tắt máy rồi.”

Ngay lúc đó, một cuộc gọi mới từ WeChat bật lên trên màn hình, xác thực lời tôi vừa nói.

Hứa Mục Dã mặt tối sầm lại, sải bước tới ghế sofa ngoài phòng khách, móc điện thoại trong túi áo ra, máy đang ở chế độ im lặng.

Anh ta vuốt nhẹ vài cái.

Trên máy tính tôi hiện dòng thông báo:

【WeChat của bạn đã bị đăng xuất khỏi thiết bị khác】

Anh ta không nhìn tôi lấy một lần.

Vừa gọi lại, vừa đi thẳng ra cửa.

Đến cửa ra vào, anh dừng bước, nuốt khan một tiếng rồi nói:

“Nhĩ Nhĩ, bên Tô Hòa hình như có việc gấp. Anh xin lỗi, tối nay không ở lại với em được.”

Tôi “ừ” một tiếng.

Quen rồi.

Chỉ cần có ai khác gọi cho anh ta, tôi luôn là người bị bỏ lại.

Trước kia anh ta luôn nói: “Chúng ta còn nhiều thời gian, thiếu gì một ngày này, anh sẽ bù cho em sau.”

Nhưng tôi để ý đâu phải vì bữa cơm bị lỡ, mà là… sự thất hẹn, sự hững hờ, và những tiếc nuối không thể bù đắp được.

Anh ta không hiểu.

Hoặc… là chưa bao giờ muốn hiểu.

Dù sao, tất cả những gì anh ta làm với tôi … đều là giả cả mà.

Trước khi đi, anh ta còn không quên dặn dò kiểu nghĩa tình:

“Em nhớ ăn bánh kem anh mua nhé. Không ăn thì phí lắm.”

Tôi ngồi xuống bàn ăn, nhìn chiếc bánh thật lâu.

Là bánh kem trái cây kiểu phổ biến nhất trong tất cả các tiệm bánh.

Không cần đặt trước, có thể mua trong ngày, thậm chí… là món “chữa cháy” khi quên sinh nhật người khác.

Trên mặt bánh, dòng chữ loằng ngoằng viết bằng kem:

“Chúc mừng sinh nhật.”

Bốn chữ này, đúng 0 giờ hôm nay, tôi cũng nhận được từ Lục Giản Chu.

Mười phút trước, anh còn gửi WeChat cho tôi …

Chuyển tiếp lại đoạn trò chuyện trong nhóm anh em của Hứa Mục Dã.

Sau khi Lục Giản Chu và Tô Hòa ở bên nhau, anh dần dần hòa nhập vào thế giới của họ, rồi được kéo vào nhóm chat " anh em" đó.

Hứa Mục Dã… từ đó về sau chưa từng nói lời nào trong nhóm.

Nếu không phải tôi vô tình gây ra chuyện kia, e là cũng chẳng khơi được cái tổ sâu bọ đó.

Lục Giản Chu sau khi nhìn thấy những tin nhắn ấy, đã chuyển tiếp cho tôi vì không muốn tôi bị lừa thêm nữa.

Anh còn gõ một câu… rồi thu hồi lại.

Nhưng tôi đã thấy.

【Có phải vì chuyện đó mà em chia tay với anh không?】

Việc gửi đi là vì còn lưu luyến, việc thu lại là do ngập ngừng, đấu tranh.

Tôi từng là mối tình đầu ngây ngô của anh là "bạch nguyệt quang" trong ký ức của anh.

Chừng ấy năm trôi qua, tôi không nghĩ anh sẽ vì một đoạn hồi ức mà vứt bỏ mối tình sắp kết trái của mình.

Nhưng … chuyện liên quan đến tôi lại có thể khiến anh rung động, như vậy đã đủ khiến tôi bất ngờ rồi.

Nếu tiếp tục đẩy thêm một chút…

TRẢ THÙ NỮ CHÍNH VÀ HỆ THỐNG CÔNG LƯỢC

Chương 2