Tôi trả lời:
【Cuối cùng anh cũng biết rồi. Xin lỗi, năm đó em chỉ không muốn liên lụy anh.】
【Anh sắp đính hôn với Tô Hòa rồi đúng không? Chúc mừng anh.】
Khung chat hiện dòng “Đối phương đang nhập tin nhắn…” rồi biến mất.
Rồi hiện lại.
Cứ thế lặp đi lặp lại.
Thì ra, con người có thể bị mắc kẹt trong cảm xúc thuở thiếu thời… rất lâu.
Tôi gõ thêm một dòng:
【Không thể nào chúc mừng nổi nữ. Em thật sự… không thể chúc anh hạnh phúc.】
Một phút sau, tôi lại giống anh … rút lại tin nhắn.
Tin nhắn từ phía anh lập tức gửi tới:
【Em đang ở đâu, anh đến tìm em.】
Tôi khẽ cong môi, bấm tắt âm điện thoại.
Mọi thứ diễn ra đúng như tôi dự đoán: Lục Giản Chu đã bỏ trốn khỏi lễ đính hôn.
Tô Hòa không tìm được anh, nhất định sẽ theo bản năng mà cầu cứu Hứa Mục Dã.
Trước đó cô ta đã gọi ba cuộc, đều bị tôi dập máy.
Đến cuộc thứ tư, Hứa Mục Dã vừa tắm xong, mới kịp nghe máy.
Tô Hòa là “ người chơi hệ công lược”, đúng không?
Tôi không tin.
Vậy nên… cần xác minh một chút.
Nếu công lược thất bại, thật sự sẽ bị hệ thống "xóa sổ" sao?
Bây giờ, tôi có thể yên tâm ăn bánh một mình rồi.
Dù sao thì… cái bánh này vốn cũng chỉ có mình tôi quan tâm.
Tôi cầm thìa, xúc thẳng vào giữa bánh.
Một thìa xuống, bên trong hiện ra lớp nhân xoài vàng óng.
Tôi bật cười, đầy châm chọc.
Hứa Mục Dã đến giờ vẫn không nhớ rằng… tôi bị dị ứng với xoài.
Nhưng Tô Hòa dị ứng với phấn hoa, thì anh lại cẩn thận ghi vào ghi chú riêng.
Năm ba đại học, Hứa Mục Dã đi trao đổi một học kỳ ở bên nước ngoài.
Nhờ tôi đến lấy quà sinh nhật anh đặt cho Tô Hòa.
Một chiếc dây chuyền kim cương hình hoa, anh bảo:
“Để bù lại cho việc em không thể nhận được hoa.”
Dây chuyền hơn chục triệu, nói tặng là tặng.
Tôi yêu anh từ năm nhất đến tận năm tư…
Còn chưa từng được tặng một món quà đáng giá.
Anh từng dỗ tôi rằng:
“Tiền của anh sau này là của em, em tiết kiệm giúp anh cũng là tiết kiệm cho mình.”
Mà tôi lại ngu ngốc tin thật.
Thật nực cười.
Thật cay đắng.
Đến cái bánh kem anh mua nhìn thôi cũng thấy ghét.
Tôi cố tình xúc thêm mấy thìa to, chỉ chọn phần nhân xoài mà ăn.
Da bắt đầu nổi mẩn đỏ, lưỡi tê rần.
Tôi mở điện thoại, bấm số liên lạc khẩn cấp.
Tiếng chuông vừa vang lên hai tiếng, tôi ngắt máy.
Tôi muốn khiến Hứa Mục Dã hối hận vì đã bỏ lỡ cuộc gọi cầu cứu này.
Cảm giác tội lỗi … có thể g.i.ế.c người.
Chỉ cần đủ tích tụ đủ thời gian nó cũng có thể làm người ta đau khổ tột cùng.
Tôi chống cằm, thẫn thờ nhìn tờ giấy nhớ dán trên tủ lạnh.
Giấy đã quăn mép, mất hết độ dính, chạm nhẹ cũng rơi.
Tờ giấy đó là tôi dán tuần trước, lúc đến dọn dẹp tủ lạnh giúp anh.
Nhắc anh đừng uống nhiều nước ngọt.
Trong tủ có trà trái cây em nấu, nhớ uống nhé.
Tôi mở tủ lạnh.
Quả nhiên, trà đã mốc.
Mấy lon Coke bên cạnh mất đi vài lon.
Hứa Mục Dã thấy rồi … nhưng không uống cũng không đổ.
Chỉ để mặc nó hỏng.
Giống như mảnh giấy ghi nhớ này, thấy đó mà chẳng buồn quan tâm.
Tôi chợt nghĩ, trò gọi nhỡ cầu cứu lúc nãy thật thừa thãi.
Anh vốn dĩ đã không định bắt máy.
Còn bận bên Tô Hòa kia mà… Sao có thể vì tôi mà phân tâm?
Tôi lặng lẽ cảm nhận cơn dị ứng lan khắp cơ thể, tính toán khoảng cách đến bệnh viện và tốc độ của xe cấp cứu.
Canh chuẩn thời gian, chờ đến khi cơ thể chạm ngưỡng nguy hiểm quen thuộc nhất…
Tôi bấm mở giao diện quay số, gõ số 120.
Đúng lúc đó một cuộc gọi video WeChat đến.
Tôi nhìn tên hiển thị…
Cơ thể như tê dại thêm một tầng.
Giọng Lục Giản Chu đã trầm hơn thời cấp ba rất nhiều, nghe cũng nhẫn nhịn hơn:
“Nhĩ Nhĩ, có thể nói chuyện với anh một chút không?”
“Anh không đính hôn với Tô Hòa nữa. Anh có rất nhiều điều muốn nói với em…”
“Không có số mới của em, anh chỉ đành gọi qua WeChat, hy vọng không làm phiền em lúc này.”
“Anh nhớ em từng nói, nếu anh còn dây dưa, em sẽ xoá anh như năm đó…”
“Anh đã cố gắng làm một người yêu cũ chuẩn mực, nằm im lìm trong danh bạ em như người c.h.ế.t vậy, nhưng mà…”
Dài dòng quá.
Tôi ngắt lời anh:
“Đừng "nhưng mà" nữa anh ơi Anh mà còn nói nữa thì… em thật sự c.h.ế.t đấy.”
Trước khi ý thức tan rã, tôi ngửi thấy hương bạc hà nhàn nhạt.
Có ai đó đang gọi tên tôi …
Tôi tỉnh dậy trong một phòng bệnh đơn ở bệnh viện.
Bên tai là tiếng khóc lóc om sòm của một cô gái.
Tô Hòa đang kéo tay Lục Giản Chu chất vấn, Lục Giản Chu thì khẽ quát: Nhỏ tiếng thôi, đừng ầm ĩ nữa.
Hứa Mục Dã đứng bên cạnh, mặt mày u ám nhìn chằm chằm Lục Giản Chu.
Tam giác tình ái, trận chiến tình cũ tình mới đang bày ra ngay trước mắt.
Tôi chỉ muốn … giá mà có thể ngủ thêm chút nữa.
Người đầu tiên phát hiện tôi tỉnh là Lục Giản Chu, anh vội ra ngoài gọi bác sĩ.
Người thứ hai là Tô Hòa vừa thấy tôi tỉnh liền chỉ tay vào mặt tôi mà chửi:
“Đồ hồ ly tinh! Đồ tiểu tam! Tôi với Lục Giản Chu sắp đính hôn rồi, cô chen chân vào là có ý gì hả?!”
Tôi lạnh nhạt đổi sang biểu cảm ngơ ngác:
“Cô đang… tự chửi mình à?”
“Năm đó tôi và Lục Giản Chu vẫn đang quen nhau, cô thì ngày nào cũng đưa thư tình, gửi đồ ăn vặt cho anh ấy.”
“Bị làm phiền nhiều quá, đến mức người hiền như anh ấy cũng phải mắng cô một trận.”
“ Tôi nhớ không sai đâu nhỉ tiểu tam tỷ tỷ?”
Sắc mặt Tô Hòa lúc xanh lúc trắng, tức đến nỗi phải quay sang ôm chặt cánh tay Hứa Mục Dã, làm ra vẻ đáng thương, cầu anh lên tiếng bênh vực mình.
Cô ta quên mất một chuyện: nếu không công lược thành công, cô ta sẽ bị hệ thống xóa sổ.
Việc ở phòng bệnh của tôi mà làm ầm lên thế này, chỉ khiến Lục Giản Chu thêm chán ghét cô ta.
Nếu cô mà ta rớt mạng sớm như vậy … tôi còn chơi trò này với ai?
Tôi bày ra vẻ tức giận, thực chất là nhắc khéo:
“Tô Hòa, buông tay ra đi, Hứa Mục Dã là bạn trai tôi.”