TRẢ THÙ NỮ CHÍNH VÀ HỆ THỐNG CÔNG LƯỢC

Chương 4

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Người bị gọi tên bỗng tỉnh mộng.

Phải rồi, anh ta đang diễn vai bạn trai si tình của tôi mà.

Chỉ cần Tô Hòa chưa công lược xong, vai diễn này chưa thể kết thúc.

Hứa Mục Dã theo ánh mắt tôi nhìn sang thấy Lục Giản Chu đang vào, liền diễn nhập tâm hơn hẳn.

Anh ta hất tay Tô Hòa ra, sải bước đến bên giường tôi, dịu dàng vén mấy sợi tóc chẳng hề rối trên trán tôi.

Giọng tràn ngập hối lỗi và day dứt:

“Nhĩ Nhĩ, anh rõ ràng đã dặn nhân viên làm bánh không được dùng xoài… chắc cậu ta lúc làm quên mất. Nhưng đó vân là lỗi là ở anh, anh không kiểm tra cẩn thận đã đưa cho em.”

“Em cứ mắng anh, đánh anh đi. Nhìn em đau đớn thế này, anh đau hơn bất kỳ ai. Anh thà rằng người vào phòng cấp cứu là anh chứ không phải em.”

Quả đúng là diễn viên giỏi luôn biết đỡ lời cho nhau.

Hứa Mục Dã cho tôi đủ cảm xúc, tôi lập tức rưng nước mắt, diễn còn thảm hơn anh ta:

“Hứa Mục Dã… Tôi gọi điện cầu cứu anh, sao anh không nghe?! Anh đang làm gì hả?

“Nếu không phải Lục Giản Chu đến kịp… giờ tôi đã nằm trong nhà xác rồi!”

Câu này … đủ nặng.

Bác sĩ bước ra từ sau lưng Lục Giản Chu, bổ sung bằng một câu kinh điển:

“May mà đưa đến kịp. Nếu chậm thêm chút nữa, hậu quả đã không tưởng tượng nổi.”

Tôi lặng lẽ quan sát phản ứng của Hứa Mục Dã.

Tay phải đút túi, tay trái buông bên người, ngón trỏ gõ nhịp theo đường chỉ quần âu là thói quen mỗi khi anh ta đang nghĩ cách đối phó.

Bạn trai tôi nhiều năm, mua bánh gây dị ứng, không nghe cuộc gọi cầu cứu, khiến tôi suýt chết.

Nếu muốn tôi tha thứ… ít nhất cũng phải làm gì đó.

Nhưng trước khi anh ta nghĩ ra, thi Tô Hòa thiên tài của chúng ta, đã đứng ra phá bĩnh:

“Nếu Lục Giản Chu không bỏ trốn khỏi lễ đính hôn, tôi đâu phải tìm anh Mục Dã để khóc lóc? Anh ấy chỉ là đang an ủi tôi thôi. Lúc đó ai mà biết cô bị dị ứng nghiêm trọng vậy chứ?”

Tôi vốn định mượn lời Lục Giản Chu để bóng gió việc Hứa Mục Dã “phản bội”.

Nhưng giờ đã có người giúp nhóm lửa, tôi tất nhiên phải đổ thêm dầu.

Tôi càng khóc to, càng thảm thiết, dùng đạo lý và cảm xúc đè bẹp Hứa Mục Dã:

“Nên anh bỏ mặc tôi cô đơn trong ngày sinh nhật, chỉ để đi dỗ “thanh mai trúc mã” của mình?”

“Lúc tôi sống dở c.h.ế.t dở, anh đang dỗ dành cô ta?”

“Nếu cô ấy quan trọng như vậy, hai người cứ việc bên nhau đi, tôi rút lui.”

Một màn "cẩu huyết" kịch liệt được đẩy đến đỉnh điểm.

Cho dù Hứa Mục Dã có mắng mình, tát mình, quỳ xuống xin lỗi … cũng không cứu vãn nổi nữa.

Tôi đã c.h.ế.t tâm rồi.

Lục Giản Chu mượn lời bác sĩ:

“Bệnh nhân cần nghỉ ngơi mọi người ra ngoài hết đi.”

Rồi lịch sự mời tất cả ra khỏi phòng.

Tôi lập tức ngưng khóc, rút điện thoại chuyển khoản cho Lục Giản Chu.

Vị "bác sĩ" vừa rồi là diễn viên tôi nhờ anh mời tới, giá 2.000 một lần xuất hiện.

Tình trạng dị ứng của tôi không nghiêm trọng đến mức đó.

Cũng chẳng có cú gọi 120 nào cả.

Vì một gã tra nam mà làm ra chuyện liều mạng, chẳng khác nào ngu xuẩn.

Lúc được Lục Giản Chu đưa vào bệnh viện, phòng thường đã gần hết chỗ.

Tôi không muốn chiếm dụng tài nguyên công cộng, nên chọn phòng bệnh đơn đắt tiền nhưng còn dư.

Hứa Mục Dã bị phòng bệnh riêng dọa cho khiếp, cứ tưởng tôi nguy kịch lắm.

Đối mặt với tôi, thái độ anh ta cũng hạ xuống tận đáy.

Cục diện này vượt ngoài dự tính của anh ta.

Lục Giản Chu bỏ đính hôn, tôi chủ động chia tay, người yêu cũ gặp lại …

Nếu lửa tình bùng lên thật, không chỉ bao năm mưu tính của Hứa Mục Dã đổ sông đổ bể, mà Tô Hòa của anh ta còn có nguy cơ bị hệ thống xóa sổ vì thất bại.

Anh ta tuyệt đối không để chuyện này xảy ra.

Tôi rất muốn biết anh ta định cứu vãn bằng cách nào?

Tôi cầm điện thoại, chuyển sang tài khoản phụ.

Biểu tượng màu xanh lá, tên là Trợ lý truyền tệp.

Danh bạ chỉ có một người Hứa Mục Dã.

Lúc kiểm tra WeChat trên máy tính, tôi đã lén ghim đầu danh sách bằng tài khoản phụ này.

Lịch sử chat trống rỗng, rất dễ gây nghi ngờ.

Vì vậy, trong cảnh vừa rồi, khi “quá khích”, tôi cố tình vơ lấy tất cả đồ trong tầm tay ném vào anh ta.

Bao gồm cả chiếc điện thoại đặt trên tủ cạnh giường.

Nát luôn. Hỏng luôn. Không sửa được.

Sau đó anh ta bị Lục Giản Chu đuổi đi, lấy cớ đi mua điện thoại mới.

Điện thoại mới không đồng bộ lại được tin nhắn cũ.

Nhưng mục ghim đầu vẫn còn.

Đinh…

Tài khoản phụ của tôi nhận được tin nhắn:

【7 ngày sau, cầu hôn Khương Nhĩ.】

Mùi bạc hà nhàn nhạt trên người Lục Giản Chu kéo tôi trở về từ màn hình điện thoại.

Anh chuyển khoản trả lại, rồi ngồi xuống bên mép giường.

Khóe môi khẽ cong, ánh mắt sáng rực nhìn thẳng vào tôi.

“Nhĩ Nhĩ, thứ anh muốn … không phải là tiền.”

“Em biết mà.”

Ừ.

Rõ ràng quá rồi.

Anh muốn quay lại.

Vẫn luôn như vậy.

Sau kỳ thi đại học, Lục Giản Chu từng tìm gặp tôi vài lần.

Anh đỗ vào trường mơ ước.

Còn lý tưởng chung của hai đứa… chỉ có mình anh kiên trì, còn tôi đã lạc lối.

Anh nói không sao cả, em thi lại một năm cũng được, anh sẽ chờ em ở Thanh Hoa – Bắc Đại.

Nghe thật nhẹ nhàng.

Nhưng … không phải ai cũng có quyền lựa chọn.

Ba tôi đã thay đổi nguyện vọng của tôi.

Ông muốn tôi học chung trường với Hứa Mục Dã, yêu đương suốt bốn năm đại học, rồi tốt nghiệp là kết hôn luôn.

Tôi bị kiểm soát suốt 18 năm, đâu dễ mà học được cách phản kháng chỉ trong chốc lát?

Tôi xóa bạn, chặn WeChat, đổi số điện thoại, để Lục Giản Chu không bao giờ tìm được tôi nữa.

Nhưng anh vẫn cố lập một tài khoản mới, gửi lời mời kết bạn cúi đầu đến mức đáng thương:

【Nhĩ Nhĩ, chúng ta chỉ làm bạn được không? Mình làm lại từ đầu nhé. Xin chào, anh là Lục Giản Chu.】

【Anh sẽ không làm phiền em đâu. Làm ơn… hãy đồng ý đi.】

TRẢ THÙ NỮ CHÍNH VÀ HỆ THỐNG CÔNG LƯỢC

Chương 4