TRẢ THÙ NỮ CHÍNH VÀ HỆ THỐNG CÔNG LƯỢC

Chương 5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tôi đã đồng ý.

Và anh thật sự giữ lời không làm phiền, không quấy rầy.

Cùng lắm chỉ là nhờ tôi điền khảo sát, chơi “Piduoduo” nhờ tôi c.h.é.m một dao.

Sinh nhật thì đúng giờ nhắn “chúc mừng”.

Bài đăng nào của tôi cũng thả tim tức thì.

Như một NPC.

À không đúng.

Anh không bấm like bài đăng tôi và Hứa Mục Dã công khai hẹn hò.

Anh cứ nằm im trong danh bạ tôi suốt bốn năm.

Hôm nay… bỗng dưng sống lại.

Anh nói muốn chữa lành tôi:

“Nhĩ Nhĩ, nếu em chia tay anh vì chuyện năm đó, anh chỉ muốn nói rằng: Anh không hề để tâm đến chuyện năm đó.”

Tôi không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ cười khẩy:

“Anh nói mấy câu này … sao không đợi đến lúc tôi c.h.ế.t rồi hẵng nói?”

“Năm đó cả trường đồn tôi bậy bạ, anh đâu có đứng ra nói câu nào chữa lành hay cứu rỗi?”

“À đúng rồi, lúc đó anh có Tô Hòa bên cạnh, làm sao nhớ nổi đến tôi?”

Mặt Lục Giản Chu sững lại, như thể lần đầu nghe được chuyện đó.

Anh há miệng, cứng họng vài giây:

“Anh… thật sự không biết …”

Rồi như sực nhớ ra điều gì, hai tay anh siết lấy vai tôi, nghiêm túc hỏi:

“Ngày hôm đó, em không đến thư viện, đúng không?”

Hôm đó là cuối tuần, hai đứa hẹn đi học nhóm.

Tôi có đến.

Thẻ thư viện vẫn còn lưu dấu quét thẻ ngày hôm đó.

Nhưng từ lúc bước vào đến lúc tỉnh lại … tôi hoàn toàn không nhớ được gì.

Như có người xóa ký ức của tôi vậy.

Mà lời kể của Lục Giản Chu… lại khác hoàn toàn.

Anh nói hôm đó đợi mãi không thấy tôi, thì tình cờ gặp Tô Hòa.

Tô Hòa nói với anh, tôi đã đi dự tiệc sinh nhật của Hứa Mục Dã, sẽ không đến nữa.

Nhưng lúc đó… tôi còn chưa hề quen biết Hứa Mục Dã.

Người đáng lẽ ra phải đến tiệc sinh nhật, bị hạ thuốc… là Tô Hòa, người thanh mai trúc mã của anh ta.

Mà không hiểu vì lý do gì, người bị hại cuối cùng… lại là tôi.

Tôi và Tô Hòa… như thể đã bị một thế lực siêu nhiên tráo đổi vị trí.

Toàn thân tôi nổi đầy da gà.

Tôi bất chợt nhớ lại câu đó trong ghi chú của Hứa Mục Dã:

【Tô Hòa là người chơi hệ công lược】

Tôi siết chặt tay.

Chắc chắn… anh ta biết điều gì đó.

Hai ngày sau, Tô Hòa tổ chức buổi tụ họp bạn học cấp ba.

Tôi và Lục Giản Chu đương nhiên cũng đi, dù gì cũng phải nể mặt chủ xị chứ.

Hứa Mục Dã không đến.

Anh bận lắm mà.

Tài khoản phụ WeChat của tôi nhận được cả đống ảnh mẫu lung tung: từ bản vẽ sân khấu cầu hôn đến mẫu lời thề, lời nhẫn, mẫu váy cưới.

Ngoài việc xử lý công việc công ty, anh còn phải bàn bạc với nhà thiết kế về cách bố trí hiện trường cầu hôn.

Nói thật, anh ta không tới đúng là tiếc thật.

Sẽ không được nhìn thấy màn "thị uy cảm xúc đô thị" mà Tô Hòa đã dày công dàn dựng:

“Thức tỉnh lương tâm tra nam” Lục Giản Chu và “Chỉ trích tiện nữ tâm cơ” là tôi .

Bạn học A nhắc lại chuyện năm xưa, nói thời điểm Lục Giản Chu sa sút tinh thần nhất, là Tô Hòa âm thầm ở bên.

Bạn học B thở dài cảm thán:

Bao năm đồng hành chẳng bằng mối tình đầu thời niên thiếu.

Bạn học C uống cạn ly rượu, đập bàn chỉ tay mắng tôi:

“Khương Nhĩ, năm xưa cô đá Lục Giản Chu, bây giờ lại chen chân vào chuyện tình cảm của người ta, là có ý gì hả?”

“Còn Lục Giản Chu nữa, ngay tại lễ đính hôn mà đột ngột quay xe, để Tô Hòa trở thành trò cười … đàn ông kiểu gì vậy?”

Tô Hòa rưng rưng nước mắt.

Cô ta học khôn rồi.

Không còn bày trò khóc lóc ăn vạ nữa vì biết càng làm quá càng phản tác dụng.

Gây ra cảm giác tội lỗi mới là con đường níu kéo đàn ông hiệu quả.

Cô ta mím môi, cố tỏ ra bao dung:

“Mọi người hiểu lầm rồi, Giản Chu không phải người như vậy đâu. Chỉ là anh ấy quá coi trọng tình cảm, nhất thời hồ đồ thôi.”

“Chuyện tình cảm không có đúng sai. Giản Chu, dù anh chọn gì em cũng hiểu. Nếu anh muốn quay về, em vẫn luôn ở đây chờ anh.”

Gương mặt Lục Giản Chu thoáng xúc động, mím môi, không thốt nổi thành lời.

Tô Hòa trong mắt lóe lên tia đắc ý.

Tôi khoanh tay trước ngực, nhìn đám đông vừa mới thi nhau "xét xử" tôi xong, cười nhạt:

“Thế nào gọi là "chen chân"? Năm xưa Tô Hòa rõ ràng biết tôi và Lục Giản Chu đang yêu nhau, vậy mà vẫn ngày nào cũng gửi thư tình, tặng đồ ăn đấy thôi.”

“Gạ gẫm đến mức Lục Giản Chu người vốn tính nhẫn nhịn cũng phải mắng cô ta một trận đấy.”

“Kết quả thì sao? Cô ta gạ thành công rồi.”

“Bây giờ tôi và Lục Giản Chu chỉ là bạn. Nếu sau này tình cũ có quay lại … thì có gì khác với những gì cô ta từng làm đâu?”

“Với lại, hiện tại tôi không có ý định ấy. Lục Giản Chu hủy hôn là quyết định cá nhân của anh ấy mà thôi không liên quan đến tôi.”

Tôi nghiêng đầu nhìn Tô Hòa, nở nụ cười như vô tình mà cố ý:

“Tô Hòa à, tôi giúp cô nhìn rõ đàn ông trước khi cưới, giúp cô tránh được bi kịch hôn nhân, không cảm ơn tôi một câu sao?”

Khóe mắt tôi liếc thấy nắm đ.ấ.m của Lục Giản Chu siết chặt dưới gầm bàn.

Anh ta … cuối cùng cũng lên tiếng:

“ Tôi đối với Khương Nhĩ chỉ là áy náy thôi. Nếu năm đó tôi ở bên cô ấy, thì mọi chuyện đã không xảy ra.”

“ Tôi sẽ dùng cả đời để bù đắp cho cô ấy.”

Tôi đột nhiên thấy buồn cười.

Trên đời này làm gì có cái gọi là "bù đắp".

Tổn thương là tổn thương.

Mất mát là mất mát.

Đã qua rồi, thì mãi mãi không thể quay lại.

Điện thoại đổ chuông, tiếng vang giữa phòng bao lớn khiến tất cả chú ý.

Tên người gọi hiện trên màn hình Hứa Mục Dã.

Mười phút trước, tôi nhắn tin cho anh:

“Tới đón em đi.”

Tiếp theo đây, mới là sân khấu chính của anh ta.

Làm sao mà vắng mặt được chứ?

Lục Giản Chu đuổi theo tôi ra ngoài, khẽ trao đổi ánh mắt với tôi, rồi cố ý đi chậm lại, chờ Tô Hòa phía sau bắt kịp.

TRẢ THÙ NỮ CHÍNH VÀ HỆ THỐNG CÔNG LƯỢC

Chương 5